Advertise here
Lời Yêu Không Ước Hẹn

Chương 15



#15

Linh Đan say sưa đọc mà không phát hiện ra người đã đến trước cửa từ lúc nào. Cô ta dựa ban công, miệng ngậm chiếc kẹo que chăm chăm ánh nhìn rót lên cô.

Thả điện thoại xuống ghế, Linh Đan vẫn nằm im nhìn cô gái trước mặt. Trên đường bị bắt cóc đến đây, nhìn cô ta còn có bóng dáng của thiếu nữ trong sáng ngây thơ dù cô biết cô ta không thích mình. Hiện tại mới đến đây chưa bao lâu mà đáy mắt đã như một oán phụ độc địa sắc sảo đầy thù hằn. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại:

– Vậy cô làm cách nào có thể ngủ với nhiều đàn ông vậy?

Sắc mặt cô ta tái nhợt. Từ hôm gặp lại, cô ta ngồi bên đại ca già kia đã rót ánh nhìn ghét bỏ lẫn ghen tị cực độ khi thấy cô ở cạnh Lâm Khải.

Khi cô bị Lộ đánh, cô ta còn lộ ý vui vẻ bằng cách nở nụ cười nhạt. Đến khi cô không bị bán còn được Lâm Khải bảo vệ, cô ta sinh ý ghen tị không cam lòng.

Cô ta ném que kẹo mút vào thùng rác ác ý nói:

– Khi chưa rời khỏi đây không biết số mệnh ai may mắn hơn đâu, cô đừng vội đắc ý.

– Cô nhìn thấy tôi đắc ý chỗ nào vậy? Bản thân xấu xa nghĩ bậy đừng nghĩ ai cũng như mình. Nghĩ cách mà thay đổi số phận đi đừng đến gây sự với tôi. Anh Khải không ngán ai ở cái tổ chức này mà anh ấy có thể vì tôi làm mọi việc… kể cả gi/ết người.

Vừa nói Linh Đan vừa bày ra bộ dạng ngọt ngào vui vẻ do được cưng chiều khiến sắc mặt cô ta càng lúc càng xấu.

– Nếu tôi nói với đại ca từ nhà kho cô đã muốn chạy trốn, chính miệng cô còn nói không có bạn trai nên giữa cô và anh Khải chắc chắn có mối quan hệ khác, anh ấy chỉ đang giải cứu cô thì sao nhỉ?

– Lời cô nói khiến người ta tin thì cô có đến đây công kích tôi không? Cô làm tình phải lấy lòng đàn ông để tồn tại còn tôi và anh ấy chính là sự hòa hợp của cảm xúc yêu đương. Cô không được yêu nên chắc chắn không cảm nhận được cái gọi là thăng hoa nhỉ?

Linh Đan ngồi khoanh chân trên ghế nhướng mày chống cằm nhìn cô ta cười như có như không tiếp tục khiêu khích:

– Đừng nói cô muốn người đàn ông của tôi đấy nhé! Khuyên cô một câu chân thành là tự lượng sức mình đừng dại động vào giới hạn của anh ấy.

Trước ánh mắt nghi ngờ của cô ta, Linh Đan nhấn mạnh:

– Giới hạn của anh ấy chính là tôi.

Nói rồi cô lười biếng nằm lại ghế mở điện thoại lên tiếp tục đọc truyện không muốn nhiều lời đôi co thêm. Chắc chắn cô ta muốn lập công nên hôm nay gài cô thừa nhận quan hệ với Lâm Khải để ghi âm lại. Mấy chiêu trò này cô được anh trai dạy rất nhiều lần rồi. Chỉ cần để quân địch nắm được điểm yếu thì ngày chết của bản thân đã được định sẵn. Vì vậy cô không dễ dàng bị chọc tức để dẫn đến mất kiểm soát khiến đối phương đạt được mục đích.

– Ai cho cô đứng ở đây?

Nghe thấy tiếng Lâm Khải, Linh Đan liền rời mắt khỏi điện thoại lập tức ngoảnh lại. Anh vậy mà trở về sớm quá! Chẳng lẽ cô ta xuất hiện ở đây anh cũng biết.

– Em thấy cô ấy một mình buồn nên đến nói chuyện thôi.

Lời biện minh của cô ta chẳng nghe lọt tai, Linh Đan xuống khỏi ghế bước qua cô ta nhào vào lòng Lâm Khải mách tội bằng giọng điệu mềm mại nũng nịu lẫn giận dỗi oán trách:

– Cô ta đến hỏi em làm thế nào để quyến rũ được anh đấy. Anh có để cô ta vào mắt không thì chúng ta chia tay.

– Tôi không có nói như vậy, cô đừng bịa chuyện khiến tôi bị ghét được không?

Cô ta tỏ ra oan ức mà hốc mắt đỏ lên như bị người ta bắt nạt. Linh Đan không nghĩ đến người ta lại có thể diễn trò vô tội đạt như thế?

Cô cũng biết diễn đấy? Tưởng mình trà xanh biết làm trò thôi sao?

– Muốn biết oan hay không thì bỏ đoạn ghi âm của cô ra là xong.

– Cô nói gì tôi không hiểu? Ai ghi âm gì chứ?

Lâm Khải cúi đầu nhìn người trong lòng nhẹ thổi hơi rượu xuống mặt cô. Linh Đan biết anh muốn cảnh cáo mình sao không nghe lời mà nói chuyện nhiều với cô ta. Cô ấm ức giải thích:

– Tự dưng cô ta đến gây chuyện với em mà. Hổ không gầm lại tưởng em là Hello kitty à?

Anh hôn xuống cánh môi đang cong lên vì giận của cô hỏi:

– Có muốn đ/ánh người không để tôi bảo kê cho?

– Vậy cũng được luôn ạ?

– Ừ, chỉ cần em muốn là được, tôi sẽ tạo điều kiện cho em dạy dỗ kẻ thích gây chuyện.

Cô vốn chẳng thích gây thù chuốc oán thêm nên liếc mắt nhìn cô ta dễ dãi:

– Tôi không thích đ/ánh người nên chuyện hôm nay coi như bỏ qua. Lần sau thấy mặt tự động tránh xa không tôi sẽ phá bỏ nguyên tắc của bản thân đấy.

Sự căng thẳng của cô ta từ lúc Lâm Khải xuất hiện cũng được trút bỏ. Vốn cô ta không nghĩ rằng Lâm Khải sẽ xuất hiện nên mới lợi dụng cơ hội này gài Linh Đan. Ai ngờ người mới đi chưa lâu đã quay về….

Cô ta vừa bước đi, Lâm Khải lên tiếng:

– Cô nghĩ chỗ tôi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Chọc giận bạn gái tôi còn muốn toàn mạng ra về?

Mặt cô ta lập tức tái nhợt trước ngữ điệu dọa người của anh. Linh Đan kiễng chân hôn lên khóe môi anh giọng điệu mềm mại:

– Thôi anh, bỏ qua cho cô ta đi. Chỉ cần anh không vừa mắt cô ta là được.

– Gu tôi không tệ thế? Một mình em đủ kiệt sức rồi.

Linh Đan khúc khích cười, anh gián tiếp mắng cả đại ca kia rồi. Ông ta cũng từng ôm ôm ấp ấp người phụ nữ này.

Lâm Khải vuốt ve vành tai cô, khuôn miệng dán sát tới nói thật khẽ:

– Có cần tôi xử lí bản ghi âm không?

Cô khẽ lắc đầu, thứ cô ta ghi âm được chỉ toàn giúp họ khẳng định và củng cố mối quan hệ yêu đương trong mắt những kẻ đối đầu mà thôi.

Lâm Khải ôm cô đi qua cô ta về cửa phòng lạnh lẽo đuổi người:

– Còn chưa cút hay muốn tôi ném cô từ đây xuống?

Linh Đan nghe anh quát cũng giật mình còn cô ta chạy như tên bắn, trong nháy mắt đã không thấy người đâu. Lúc này cô mới thả tay đang ôm anh ra đi pha nước cho anh uống xua bớt hơi rượu. Ở đây họ toàn uống rượu mạnh ngâm hết động vật đến thảo dược quý nên bảo sao cuộc sống lại phóng túng, chơi gái ngay tại trận được.

– Nghĩ gì mà mặt cau mày có vậy?

Cô đón lấy cốc đã uống hết trên tay anh nhẹ lắc đầu. Đó là cuộc sống của anh, cô chỉ là bạn gái “hờ” không thể chất vấn chỉ có thể nuốt ấm ức vào lòng.

– Sao anh về nhanh vậy? Chẳng phải vừa đi cách đây ít phút sao?

– Em thông minh lắm mà.

– Anh cài nghe lén hả?

Nhìn theo hướng mắt Lâm Khải, cô thấy có thiết bị nhấp nháy. Không chỉ một mà có vài mắt như vậy? Nếu thế có phải camera đã thu lại hết những gì diễn ra trong phòng rồi không?

– Em có muốn xem lại không?

Vừa nói anh vừa cong khóe miệng, điệu bộ cợt nhả đầy sở khanh. Có lúc cô thấy anh lạnh đến đáng sợ, có lúc lại ấm áp dịu dàng, có lúc lại là bộ dạng bất cần ngang ngạnh rồi thì có lúc lại thấy anh giống một gã đàn ông sở khanh có chút đểu cáng… thế nhưng dáng vẻ nào của anh cô cũng thích. Càng ở cạnh lâu, cô càng khẳng định được trái tim mình đã bị treo đến chỗ anh rồi.

Ban đầu là thích phong cách dáng vẻ và khuôn mặt với nhiều đường nét quyến rũ, ở cùng nhau cô lại bị tính khí một nóng chín lạnh của anh đánh gục. Mỗi lần anh dùng ánh mắt rực sáng kia nhìn cô bằng sự cưng chiều là trái tim trong lồng ngực liền muốn tan ra, trong lòng chỉ toàn ngọt ngào, yêu đương ngay lập tức thăng hạng.

Cô vờ ngốc chớp mắt hỏi:

– Xem cái gì ạ?

Khóe môi lẫn đuôi mắt anh đều kéo lên ý cười, anh đến bàn làm việc ngồi xuống mở máy tính lên gọi:

– Bé con, đến đây cho em xem.

Dù đứng cách xa cả mét nhưng mắt cô vốn không cận nên ngay khi video được mở lên đã nhìn thấy thậm chí anh còn cố mở volume lớn để cô nghe được âm thanh rên rỉ của họ. Khi làm thì chỉ có sung sướng vây quanh còn khi nhìn lại thì chỉ muốn đào lỗ mà trốn. Cô gắt gỏng:

– Anh… mau xóa đi.

– Em thích thì tự xóa.

Cô tò mò muốn xem ngoài mình ra anh còn có dáng vẻ mãnh thú như vậy với ai nữa nên cũng chầm chậm bước lại gần ấn tay lên màn hình cảm ứng tắt video và ấn delete xóa ngay lập tức.

Linh Đan kiểm tra toàn bộ video trong file mà không tìm thấy bất kì bất thường nào. Ngoài cô ở phòng anh thì không có thêm bất kì cô gái nào. Vậy những bao cao su đã sử dụng kia là của ai? Cô muốn tìm video buổi đêm khi cô đã đi ngủ nhưng anh chưa lưu nên không có.

Anh để nguyên cho cô mở từng video xóa một cách dứt khoát hỏi mát mẻ:

– Em không muốn giữ lại làm kỉ niệm à?

– Em không bệnh hoạn như anh.

– Em chỉ xóa file lưu thôi còn cuộn camera vẫn còn.

Mặt cô đỏ dựng vì tức giận. Lỡ như anh giữ lại gây bất lợi cho cô thì sao? Dù cô không nghĩ anh sẽ tiểu nhân như vậy nhưng đời ai mà biết được chữ ngờ chứ? Bao nhiêu người cũng chỉ vì tin tưởng người yêu mà khốn đốn do lộ clip nóng đó thôi. Cô xuống giọng nài nỉ:

– Anh xóa đi được không?

– Em cần bỏ gì ra đổi chác mới được.

– Anh muốn gì?

– Bây giờ em có gì cho tôi? Tiền thì tôi không cần…

Ý tứ quá rõ ràng rồi còn gì? Linh Đan chủ động xoạc chân ngồi vào lòng anh thì thầm thật nhỏ:

– Lấy thân báo đáp

– Tai tôi dạo này nghe kém, em nói nhỏ quá!

Thay bằng nói lại, cô vắt cánh tay mảnh quàng lên ôm cổ anh dán môi đến môi anh đem đầu lưỡi thơm mát quyện cánh môi, vị cay của rượu còn sót lại tê dại đầu lưỡi.

Vừa thấy cô ngừng hôn, anh hỏi gợn đòn:

– Chỉ vậy thôi à?

– Anh xóa đi đã rồi em…. hôn tiếp.

Nói xong cô nghiêng người gục mặt đã đỏ ửng bên vai anh mà chẳng dám đối diện với ánh mắt anh.

– Lấy thân báo đáp mà chỉ hôn môi thôi có vẻ không hợp lí nhỉ?

Rõ ràng anh nghe thấy còn làm khó cô, lưu manh sở khanh mà còn giả vờ quân tử. Cô chẳng dám nói ra suy nghĩ như vậy chỉ có thể nuốt lại ấm ức mà nói:

– Anh mau xóa đi rồi… làm…

– Làm gì?

Thay bằng trả lời, cô nghiêng mặt chạm môi hôn lên cổ anh dần di chuyển môi đến xương quai xanh gợi cảm. Thấy anh không chút động đậy, cô dừng lại hành động. Anh vỗ lưng cô giục:

– Tiếp đi…

– Em tưởng anh không muốn?

– Tôi đang lọc file xóa nên em chủ động đi. Thực hành mấy lần chắc biết phải làm gì rồi nhỉ?

Cô mím môi gật đầu. Từ lúc ăn trái cấm, cô đọc truyện hay xem phim ngôn tình trí tưởng tượng đã bay xa ngàn dặm. Trước kia chỉ là lí thuyết suông nhưng bây giờ đầy rẫy những cảnh hiện thực của bản thân tái hiện trong đầu. Mỗi khi đọc phân cảnh yêu đương của nam nữ chính, cô lại tưởng tượng bản thân đang làm cùng Lâm Khải.

Anh vẫn ngồi im, hai tay bao bọc cô trong lòng, bàn tay gõ đều nhịp trên bàn phím lách cách.

Linh Đan vén áo len của anh lên chui vào trong, tay mân mê sờ soạng, môi lưỡi mềm mại ướt át hôn trên ngực anh còn nhẹ cắn.

Tự dưng nghĩ đến những chiếc bao cao su không phải dùng cho mình, lòng cô bỗng nguội đi, không hôn tiếp mà ngả đầu áp má trên ngực anh. Dù là trong người nhưng da anh không ấm ngược lại khá lạnh, đôi khi cô thấy rùng mình, lạnh nhất có lẽ là bàn tay anh… chẳng lúc nào có cảm giác ấm giống như con người anh vậy.

Anh nhận ra hành động cuồng nhiệt đốt lửa của cô dừng lại đột ngột thì không hài lòng nói:

– Không muốn thì ra ngoài.

– Anh…

– Ừ

Cô cảm nhận được hơi thở phập phồng trong lồng ngực anh nhưng nó rất bình thường chẳng cuồng loạn như của cô. Người ta không yêu nên không có cảm giác phấn khích thì phải.

– Em biết mình không nên xen vào cuộc sống của anh nhưng hãy chờ em trở về rồi hãy làm tình với người khác được không?

Anh lôi đầu cô ra khỏi áo nghiêng mặt nhìn thẳng. Hốc mắt Linh Đan hơi đỏ, khuôn mặt ủ rũ cắn môi trong gượng gạo không thành lời. Anh nhéo cằm cô lạnh giọng ra lệnh:

– Nói cho rõ ràng.

– Anh sẽ không mắng em nhiều chuyện chứ?

– Chẳng phải em đang nhiều chuyện sao?

Cô biết ngay anh sẽ tức giận nên chẳng còn dũng khí mà nói về chuyện đó thêm. Dù sao anh cũng đang là ân nhân giúp cô khỏi nguy hiểm nên anh sống thế nào cô không có quyền can thiệp. Vừa chớp mi, nước mắt đọng trong hốc lập tức rơi xuống má, cô nhoẻn miệng cười gượng gạo:

– Em xin lỗi.

– Tôi không thích nghe những điều lấp lửng. Chờ em về rồi hãy làm tình với người khác là sao? Nói cho rõ ràng đi không đừng trách tôi ném em ra ngoài kia cho bọn họ làm gì thì làm.

Anh nổi giận, cô sợ co rúm người, sắc mặt tái nhợt vụng về lấy lòng bằng cách hôn xuống môi anh. Anh gỡ cô ra nghiêm túc nhắc lại:

– Nói?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner