#22
Long vừa lên đến hết cầu thang liền đứng sững lại, cửa phòng không đóng nên những gì không nên nhìn anh đều thấy. Theo kinh nghiệm từ lúc biết Lâm Khải đến bây giờ nhìn anh hôn người ta say đắm đến thế kia, anh có thể đoán giữa họ khó mà trong sạch cho được. Ở cạnh nhau cả tháng rồi, anh Khải mà không làm gì chắc ông trời đi vắng.
Thấy đại úy Tường đang lên, Long liền hắng giọng. Hai người trong phòng mới từ từ buông nhau ra.
Linh Đan bị bắt gặp vội vội vàng vàng xoay người ra khỏi phòng ngại ngùng cúi đầu chào Long rồi chạy như bay xuống bậc thang. Vừa thấy Trọng Tường, cô phi đến lao vào lòng anh thút thít:
– Anh, sao giờ mới đến cứu em?
Trọng Tường ôm em gái giải thích:
– Ban đầu là muốn giải cứu em ngay nhưng án liên quan đến tổ chức này nên anh mới chờ. Hơn nữa Lâm Khải khẳng định sẽ bảo vệ được em nên ba và anh mới yên tâm để bắt được hết cả đường dây này. Em có làm sao không?
Cô không muốn kể cho anh hết những gì bản thân đã trải qua. Nếu anh biết đêm qua cô suýt bị bọn chúng hãm hại chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Lâm Khải.
– Anh ấy bảo vệ em kĩ lắm nên không sao? Mau đưa em về đi.
– Về thôi, ba mẹ đang ngóng em lắm.
Xoay em gái một vòng kiểm tra thấy cô không bị sứt sẹo gì, Trọng Tường mới gọi điện thoại về cho mẹ rồi cho họ gặp Linh Đan trong lúc anh giải quyết nốt công việc.
Long đi đến chỗ Lâm Khải đang thất thần nhìn người trên xe hích vai hỏi:
– Anh với cô ấy tiến triển đến đâu rồi?
– Không có gì.
– Em thấy anh hôn cô ấy mãnh liệt lắm mà? Môi người ta vẫn còn sưng kìa.
– Chẳng phải cậu nói tôi và cô ấy là người của hai thế giới sao?
– Biết đâu anh là bạn trai cô ấy sẽ không bị cục trưởng truy cứu? Nếu không là bạn trai biết đâu cô ấy sẽ tố cáo anh tội x/â/m… x/â/m hại…
Long ngậm tăm trước ánh nhìn s/ắc như d/ao đ/âm của Lâm Khải.
– Cô ấy tự nguyện
– Dù sao vẫn là tội nếu bị truy cứu, con gái vàng ngọc nhà cục trưởng đó. Cô ấy mới 18 tuổi nên anh cẩn thận vào.
– Sắp 19 rồi.
– Anh biết rõ thế à?
Bị lừ mắt lần nữa, Long cười trừ chạy biến ra ngoài xe đợi. Lâm Khải thấy Trọng Tường đã xong việc mới lại gần hỏi han:
– Anh có cần tôi giúp truy tìm lão Sầm không?
– Bắt được rồi, tổ hình sự nằm vùng đã túm được.
Anh vỗ vai Lâm Khải nói lời khách sáo:
– Cảm ơn cậu đã giúp đỡ em gái tôi. Hôm nào sẽ mời cậu ăn cơm cảm ơn. Hai ngày nữa qua sở cảnh sát một chuyến nhé, chúng ta cần trao đổi một số việc.
– Được, anh mau đưa cô ấy về đi.
Trọng Tường định hỏi thêm khi thấy dấu hôn trên cổ em gái vô cùng đậm, đã vậy còn khá dày đặc nhưng rồi lại thôi. Mẹ nói với anh, Lâm Khải chính là người Linh Đan nhìn trúng. Con bé có tâm sự với bà nhưng mẹ anh đã phản đối còn yêu cầu con gái chấm dứt ngay việc tiến tới.
Nếu như đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong một tháng qua thì đó chính là duyên nợ.
– Cậu thấy em gái tôi thế nào?
– Ngoan ngoãn đáng yêu
– Nhìn giao diện công chúa mềm mại yếu đuối vậy thôi chứ mồm miệng ghê gớm lắm đấy, tính tình cũng ngang bướng nữa. Tất cả là do được chiều chuộng từ nhỏ đấy. Lần bị bắt cóc này dọa sợ không ít nên mới ngoan ngoãn đáng yêu như cậu nói đấy.
Linh Đan ngắt điện thoại nhìn qua cửa thấy anh trai và Lâm Khải nói chuyện nhưng cứ nhìn về mình thì hơi tò mò. Cô định xuống xe nhưng anh trai đã lắc đầu ra hiệu bắt ngồi im.
Hai người cũng nhanh chóng chào hỏi tạm biệt, Trọng Tường lên xe ngồi cạnh em gái hỏi:
– Có muốn anh gọi cậu ta lên xe đi cùng không?
– Không cần đâu, về thôi em nhớ ba mẹ quá!
Cô nhẹ ấn cho cửa kính dần kéo lên nhưng ánh mắt vẫn dán về phía người đàn ông mặc trên người bộ đồ đen gọn gàng càng tôn lên vóc dáng cao lớn thẳng tắp. Ánh nắng ngày mới tưới lên bộ trang phục đen tuyền tạo nên sự đối lập giữa sáng và tối, giữa trắng và đen giống như con người anh vậy. Cô chẳng hiểu gì về anh hay nói đúng hơn là anh không cho cô bước vào ranh giới của anh.
Anh khẽ mỉm cười bày bộ dạng phóng túng với vẻ mặt bình thản như chẳng để tâm thứ gì vào mắt. Cô không cười nổi, chầm chậm chuyển tầm mắt khi cửa kính khép chặt lại ngăn cách hai người.
Dù mệt mỏi là vậy mà cả chặng đường dài, Linh Đan chỉ tựa cửa nhìn ra ngoài bằng sự tỉnh táo chưa từng có. Cảnh sát đã làm việc vất vả một đêm nên ai nấy đều tranh thủ ngủ. Trọng Tường sau một hồi tra khảo hỏi han về tình cảm của cô dành cho Lâm Khải không được cũng ngả lưng ra ghế ngủ.
Cô không thể nói cho anh rằng hai người đã làm chuyện thân mật nhất nhưng lại không thể tạo lập mối quan hệ yêu đương chính thống. Lâm Khải đã có người trong lòng và chẳng có tình cảm với cô.
Về đến sở cảnh sát, Trọng Tường đưa em gái vào trong để lấy lời khai theo quy trình. Linh Đan hoàn thành lời khai liền chạy ra ngoài khi ba mẹ đang đợi. Vừa thấy hai người, cô liền lao đến ôm chầm lấy:
– Ba mẹ, con về rồi.
Mẹ vốn là người trọng thể diện vậy mà trước mặt đồng nghiệp chồng và con trai vẫn khóc không ngừng. Bà ôm chặt con gái bé bỏng rồi lại sờ khắp người cô kiểm tra, hỏi han dồn dập:
– Con có bị thương không? Có bị bọn chúng đánh đập không?
Khi nãy anh trai đã nhắc nhở nên Linh Đan buông tóc che cổ còn dấu vết đêm qua Lâm Khải để lại. Cũng may mẹ không vạch lá tìm sâu, chỉ xoay cô vài vòng nhìn một lượt.
– Mẹ, con không sao mà, ở đó anh Khải có tiếng nói lắm nên chẳng ai dám động vào con.
Ba ở cạnh bá vai mẹ dỗ dành:
– Anh đã nói em cứ bình tĩnh đợi mà ngày nào cũng sồn sồn lên cáu kỉnh với anh.
– Ai mà bình tĩnh được chứ? Con gái em xinh đẹp thế này bị bắt cóc thì lành ít dữ nhiều. Nếu không phải được người ta hứa đảm bảo an toàn cho con bé thì còn lâu em mới chờ nhé! Ba con anh chỉ để ý bắt tội phạm mà không lo cho con gái gì cả.
Mẹ nguýt ba một cái thật dài ôm cô lên xe. Vừa đóng cửa, bà đã thủ thỉ:
– Con và cậu ta không phát triển thành quan hệ yêu đương rồi chứ?
– Anh ấy chỉ bảo vệ con chứ không yêu đương.
– Vậy sao? Thế cũng tốt. Tập trung học đi còn giúp mẹ quản lí tập đoàn. Anh trai con đã theo nghiệp ba rồi mẹ chỉ còn dựa vào con thôi đấy. À đợt thiết kế mới của KT mẹ thấy rất thích. Mấy hôm nữa hai đứa đến gặp mẹ. Nếu được, mẹ sẽ kí hợp đồng.
– Con đã nói không cần mẹ hỗ trợ mà.
– Ai thèm hỗ trợ con, mẹ chỉ nhìn vào lợi nhuận thôi. Không thích hợp tác với mẹ thì thôi, cái thương hiệu bé bằng mắt mũi của bọn con được hợp tác với mẹ là diễm phúc đấy có biết không hả?
Linh Đan khúc khích cười. Ngay khi biết cô khởi nghiệp với bạn, mẹ đã không chút đắn đo mà đồng ý nhưng ngồi ngoài không nhúng tay giúp đỡ.
Vậy mà bây giờ lại ném cho hợp tác, có chút bất ngờ không thôi.
Trở về nhà, nằm lên giường phòng mình rồi mà cô vẫn có cảm giác không chân thật. Tự dưng mọi thứ trong nhà lại trở nên có chút xa lạ. Hình như cô quen với căn phòng đơn sơ kia, quen với việc mở mắt ra là nhìn thấy người ta….
Ở cạnh nhau đằng đẵng, hôn hít làm tình đến như vậy rồi cô vẫn chẳng mở được trái tim anh. Đúng là sắt đá quá đi mất…
Vừa ăn xong bữa tối, cô lò dò sang thư phòng anh trai nhờ vả:
– Anh, điều tra hộ em về cuộc sống của anh Khải được không?
Trọng Tường xoay ghế nhìn em gái hỏi:
– Vẫn còn muốn yêu đương sao? Trước kia em thích một chàng trai ấm áp, vui tính cơ mà sao bây giờ lại đổi gu nhanh thế? Lâm Khải không thuộc tiêu chuẩn nào của em ngoài cái mã cả.
Linh Đan mím môi ngồi xuống ghế cạnh anh gục mặt trên bài thở dài:
– Em chỉ muốn biết một chút về anh ấy thôi chứ ai bảo yêu đương đâu?
– Không yêu đương thì biết làm gì? Hơn nữa cậu ta không phải người dễ để tìm hiểu. Tốt hơn em nên thông qua bạn bè thì dễ hơn. Hồ sơ của Lâm Khải là hồ sơ trắng, nếu đội trưởng Lãm mà không nói anh còn không biết ông ấy là ba cậu ta luôn đấy.
Trọng Tường vào danh mục hồ sơ công dân xoay màn hình laptop cho Linh Đan nhìn chứng minh:
– Xem đi, không có bất kì thông tin người thân nào, đến học vấn cũng không có, sạch sẽ như tờ giấy trắng vừa được sản xuất.
Cô lướt qua hồ sơ của anh ngoài thông tin chung chung ai cũng có thì chẳng còn gì nữa cả.
– Vậy thôi anh làm việc đi.
Ra tới cửa phòng, cô còn nghe anh khuyên nhủ:
– Đừng tự làm khó mình, biết người ta không yêu thì từ bỏ sớm đi.
– Em gái anh đâu phải đứa lụy tình chứ?
– Cứ vậy đi cho dễ chịu.
Sau khi nghỉ ở nhà thêm một ngày, Linh Đan liền xin ba mẹ trở về kí túc xá tiếp tục việc học. Ngay từ đầu, vào đại học, ba mẹ liền cho cô ở kí túc xá cho tiện học cũng để cô tự lập. Hôm nay cô vừa nói, ba mẹ lại lưỡng lự. Có lẽ dư âm của vụ bắt cóc vẫn khiến họ lo lắng. Mẹ ngồi cạnh cô ngăn cản:
– Hay con dọn về nhà đi, tự lập như thế đủ rồi. Mẹ không muốn lần nữa sợ chết khiếp đâu. Hơn nữa ba con sắp đến ngày nhậm chức bộ trưởng nhỡ đâu tội phạm càng để ý đến con thì sao?
– Mẹ, con là bị bắt cóc nhầm thôi. Dù có chuyện gì xảy ra con cũng phải bước đi tiếp mà, để con tự sống đừng bao bọc nữa. Tính ra tuần nữa con sang tuổi 19 rồi đấy. Quỳnh Trang đã lấy chồng đang bầu bí rồi mà con vẫn còn ở trong vòng tay ba mẹ có phải rất kì không?
– Quỳnh Trang tính làm gì chứ? Con bé đó đúng là trẻ nhỏ không biết sợ. Chưa chơi được bao nhiêu vừa đủ tuổi đã lấy chồng rồi. Con đừng học theo bạn, tốt nghiệp đại học, vui chơi tự do vài năm rồi hãy lấy chồng.
Ba ngồi xem tin tức giờ mới lên tiếng trái ngược với mẹ:
– Nếu Linh Đan tìm được người như Gia Khiêm tôi cũng gả vội. Bà ở đó mà nói Quỳnh Trang dại, con bé khôn hết phần thiên hạ thì có.
Nói rồi ông nhìn con gái dặn dò:
– Đừng nghe lời mẹ con, nếu thích ai cứ đem về đây ba kiểm tra cho. Hãy học Quỳnh Trang ấy, con bé là tấm gương sáng cho việc chọn đúng chồng.
– Ông đang dạy hư con mình đấy hả? Thật may con bé chia tay thằng nhóc họ Đỗ kia rồi chứ tôi cũng chẳng thích yêu đương cùng tuổi. Con bé sẽ chịu thiệt.
– Bà cứ giữ con gái đi, tốt nghiệp mà chưa có người yêu là ế đấy. Tốt hơn là nắm bắt cơ hội, gặp người cùng tần số là phải chớp thời cơ ngay không như con trai bà kìa, ế sưng ế xỉa lên rồi đó.
Ba mẹ cô quan điểm luôn trái chiều nhau như vậy nhưng chẳng hiểu sao vẫn sống hạnh phúc được. Mẹ làm kinh doanh nhưng tính cách lại dập khuôn, có phần cổ hủ còn kĩ tính còn ba làm chính trị mà lại phóng khoáng hơn. Hình như họ chọn sai nghề nghiệp rồi thì phải…
Mẹ không thuyết phục được nên chỉ còn cách thuận theo. Ba mẹ đưa cô đến cổng trường dặn dò đủ thứ mới yên tâm rời đi. Linh Đan đứng dưới nắng hanh hao, che mắt nhìn trời trong mây trắng hít thở thật sâu. Tự dặn bản thân quên đi những chuyện đã xảy ra, quay về quỹ đạo vốn có, vừa học vừa tận lực làm việc.
Phòng kí túc xá của cô đã thay hết người mới, Hà Vy chuyển ra sống cùng anh Duy. Quỳnh Trang thì rời đi sớm nhất bây giờ một bước có chồng. Mỹ Lệ đang thi hành án coi như tương lai chẳng còn. Cô cũng đã làm quen với bạn mới nhưng không thân thiết như với Hà Vy và Quỳnh Trang.
Lau dọn sắp xếp lại chỗ của mình, cô mới nhắn tin cho Hà Vy và Quỳnh Trang. Bọn họ còn chưa biết cô đã trở về nên khi thấy cô nhắn vào nhóm đã vội vã xuất hiện để kiểm chứng.
Hai đứa ngồi ghế khoanh tay nhìn cô như thanh tra một hồi mới hỏi:
– Cơ hội có một không hai ở cạnh crush như vậy mà không thu phục được người ta sao?
Linh Đan lắc đầu buồn bã, Hà Vy dúi đầu cô mắng:
– Mày có một đống kinh nghiệm cua trai cơ mà sao không vận dụng nổi thế? Đúng là chỉ lí thuyết suông không làm nên trò trống gì cả.
Quỳnh Trang cũng gật gù:
– Quá kém tắm, mang tiếng tự nhận là chuyên gia tình yêu học được qua một đống tiểu thuyết và phim ngôn tình. Yêu bạn thanh mai trúc mã thì bị đá, thích một người khác thì người ta không thích. Rõ ràng là gái xinh, con nhà gia thế mà yêu đương trắc trở có phải là bị dính duyên âm rồi không?
Chỉ vì cái suy đoán “Duyên âm” ấy mà ba đứa kéo nhau đi đến nhà cậu Linh Đan xem bói. Ai ngờ vừa hỏi đến chuyện ấy, cô đã bị cậu mắng té tát:
– Mau về lo học hành đi duyên âm với duyên dương cái gì? Người sống còn chẳng thích thì ma nào thích nổi con.
Hà Vy lẫn Quỳnh Trang cười phá lên còn Linh Đan mặt xụ ra như cái bánh đa ỉu.
– Cậu có cần phải phũ vậy không?
– Thôi về đi cho cậu làm việc, làm gì có con ma nào đủ lực mà bám được con. Chúng nó đều sợ đi tù đấy.