Advertise here
Lời Yêu Không Ước Hẹn

Chương 20 + 21



Đám đàn em của Lâm Khải làm

việc vô cùng nhanh gọn, túm từng người đổ thẳng thuốc vào họng còn

ngửa mặt bóp miệng không cho nôn ra ngoài.

Lộ bị kéo đi, vết thương nơi đạn bắn túa máu, những mảnh kính vỡ găm trên người đau đớn không kém.

Bị ép uống thuốc, hắn gào lên:

– Tao không thế nữa… buông tao ra lũ khốn.

Long không thèm nghe hắn chửi ấn vào miệng nhiều thuốc nhất rồi đổ

nước, ép cho hăn nuốt thuốc mới thôi.

Cho uống xong thuốc thì kéo lê tất cả 6 gã đàn ông và hai cô gái đang gào thét thảm ném vào căn phòng dưới chân cầu thang.

Dù không hiểu về thế lực của

Lâm Khải cũng không biết anh gọi người lúc nào nhưng Thiên không can thiệp. Hăn nhìn Linh Đan bị hành

hạ cũng đau lòng không ít nên mặc kệ Mây gào thét kêu cứu vẫn thản nhiên ngồi xuống ghế.

Điện thoại reo, hắn lướt nhận cuộc gọi. Bên kia là giọng nói hồn hến của ông Sâm:

– Thiên, cậu mau tìm Mây rồi trốn đi. Cảnh sát đã ập vào tổ chức rồi. Ta đang trốn vào rừng, đợi an toàn sẽ

đón con bé.

  • Làm sao họ đến được đó?
  • Không còn quan trọng nữa, ta giao Mây cho cậu, hai đứa mau trốn đi.

– Cô ta ở đâu? Tôi không biết.

  • Thiên
  • Báo trọng

Tắt điện thoại, tiếng gào thét của

Mây đã không còn thay vào đó là những âm thanh rên rỉ phóng đãng.

Hắn đến vặn volume dàn âm thanh lớn hơn để át hết những tạp âm vọng

lại từ nhà kho.

Long vừa ngồi xuống, hắn nhàn nhạt hỏi:

chức?

  • Cảnh sát là các cậu đưa tới tổ
  • Ai bảo các người động vào chị dâu.

Nói rồi Long đánh mắt ra hiệu cho đàn em đến tủ chọn rượu. Gạt hết những đồ có trên bàn xuống, những cốc mới được bày ra, rượu rót từng cốc, Long đưa cho Thiên mời nhưng không chờ đã uống trước. Hắn đá chân người bên cạnh nhắc:

– Lên lầu hỏi anh Khải xem có

Cần gì khÔng?

  • Em không dám đâu. Cần gì anh ấy chắc sẽ gọi.
  • Ữm, thôi đừng làm phiền.

Mỗi lần Thiên hỏi về bọn họ,

Long chỉ cười trừ không đáp.

*****

Lâm Khải chật vật giữ Linh Đan trong bồn tắm khi cô làm loạn. Sau khi tăm cho cô sạch sẽ, anh vừa thả tự do cho tay, Linh Đan đã nhoài vào lòng anh ôm ghì lấy lung tung hôn lấy được. Anh lảng tránh, cô càng ôm chặt không hôn được lại cắn rồi rưng

rức khóc.

  • Lâm Khải… em ốm rồi.
  • Ừ, ngoan vào phòng đã không lạnh. Tôi chữa cho em.

Cô vắt tay ôm cố anh. Lâm Khải

đỡ cô lên trên hông rút lấy khăn tắm choàng lên người cô nhẹ lau.

Da anh lạnh áp trên người, Linh Đan rùng mình càng ôm chặt hơn.

Trong người cô rất nóng, bứt rứt nhưng từng con kiến bò vào cắn xéo.

Anh để mặc cô vừa hôn vừa cắn mình vẫn thản nhiên đứng sấy tóc cho cô. Linh Đan muốn thoát khỏi tay anh làm điều mình muốn cũng không thế, vòng tay của anh vô cùng rắn chắc, ôm ghì lấy cô trên người càng giãy càng đau.

– Ngoan… chịu đựng đi rồi sẽ qua.

Cô khóc nức nở đánh vào vai anh:

– Em khó chịu lắm, ngứa quá…

Tắt máy sấy, anh rũ mắt nhìn từ vai đến ngực mình bị cô căn, cào đầy vết. Có chỗ còn rớm máu liền bóp cằm cô nâng lên cảnh cáo:

– Không được cắn nữa tôi sẽ cho em.

Cô chu môi gật đầu ngoan ngoãn rướn mặt áp môi lên môi anh, hơi thở nóng hổi được dung hòa với sự mát lạnh nơi môi anh. Cô dễ chịu càng chủ động nhiều hơn, cố gắng tận lực mút lấy môi lưỡi anh.

Đem cô ôm về giường, thả người xuống, anh giữ mặt cô chuyển bị động thành chủ động. Tắm rửa cho cô, bị cô dụ dỗ, anh sớm đã hưng phấn căng trướng bức bối nhưng sợ cô lạnh sẽ ốm mới kiên nhẫn được lâu như vậy.

Được anh hôn, Linh Đan dễ chịu đem lòng bàn tay nóng ran sờ soạng trên người anh nỉ non:

– Mát quá!

….

Н…

Linh Đan run rẩy tận hưởng cảm giác đạt cao trào, đôi mắt đẫm lệ nhắm chặt.

Anh đem đến cốc nước ấm đỡ cô dậy uống, Linh Đan ngậm chặt miệng phản đối.

– Không uống… không uống đâu…

Cô sợ hãi lăc đầu không ngừng, anh liền hiểu vấn đề. Khi nãy cô bị bọn chúng ép uống nên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Anh ngậm vào miệng ngụm nước lớn cúi xuống hôn nhẹ nhàng đem

nước chuyển sang. Linh Đan hé miệng, nước chảy vào họng ấm áp dễ chịu. Cứ như vậy cố họng cô dần được thấm ướt từng chút từng chút

một…

Nước chảy ra từ khóe miệng dọc xuống cố xuống ngực, cô mê man hưởng thụ sự mềm mại của nụ hôn dịu dàng. Môi lưỡi anh chạy dọc cổ cô đến ngực, từng chỗ anh hôn qua đều để lại hơi thở mát lạnh.

Khi nãy, cô vội vàng hấp tấp còn hiện tại anh dịu dàng dạo đầu đầy kiên nhẫn. Linh Đan như sống dậy

giữa sa mạc khô hạn, cơ thể mát dịu cong người nỉ non.

Lâm Khải chống tay bên mạn sườn nhìn gương mặt vẫn ửng hồng

của cô hỏi:

– Chưa thỏa mãn sao? Đau đừng khóc nhé!

Cô hết lắc lại gật còn chủ động lăn người nằm đè lên anh, mái tóc dài buông xõa trượt trên da thịt nhộn nhạo. Anh cười khổ khi cô cứ vừa hôn vừa cắn:

– Ngoan… để tôi làm.

Chậm nhất sớm mai anh trai Linh

Đan sẽ có mặt ở đây nên anh không muốn làm nhiều khiến cô đau không

dậy nổi nhưng dường như thuốc trong người cô vẫn chưa tan nên sinh

ra ham muốn bị thiêu đốt. Anh ôm cô nằm lại giường, những ngón tay đan vào nhau chặt chẽ. Khắp người cô là một tầng đỏ ửng chèn lên là những dấu hôn anh vừa tạo nên. Ngày mai

cô về nhà rồi, mọi chuyện sẽ chấm dứt, anh không còn phải lo lắng sợ cô bị người ta làm hại nữa nhưng sâu trong lòng có một loại cảm xúc hỗn loạn không thỏả mãn.

•..Н…

  • Cô ấy sao rồi anh?
  • Chúng ta đợi cục trưởng đến hỏi tội thôi.
  • Em đã cố gắng rồi là do anh không bảo vệ người ta đến nơi đến chốn đừng lôi em vào.

Nói rồi Long nhảy lại ghế ngồi làm hành động xa lánh Lâm Khải.

Gia Vũ cũng như ngồi trên đống lửa khi Linh Đan chưa được đưa về.

Chiều tối qua, anh trai Linh Đan gọi

điện mắng anh ấy một trận vì tội bảo người ta yên tâm giao em gái cho

Lâm Khải.

Cuối cùng thì anh ấy lại bị ép lạm dụng chức quyền để cứu em gái…

Lâm Khải nghe đàn em nói xong tâm bất động ngả người dựa hắn vào sofa lười biếng không muốn nhúc nhích, âm thanh nhạc nhẽo quá lớn càng khiến anh bực mình nên gắt:

  • Nhỏ tiếng lại chút đi, đau đầu quá!
  • Anh Khải, bọn em mở để át tiếng bên trong đó.

Anh nhăn trán day thái dương đứng dậy:

– Lúc nào chúng nó xong việc giữ lại thằng Lộ còn đem giao hết cho

cảnh sát.

– Anh Khải

Lúc này anh mới để ý tới Thiên, có lẽ cậu ta cũng đã biết căn cứ bị cảnh sát càn quét rồi. Anh ngậm điếu thuốc chưa đốt bên môi vẫy tay:

  • Cậu hãy lánh một thời gian trước đi, cảnh sát sắp tới đây niêm phong biệt thự này rồi.
  • Ngoài căn cứ ra em không có chỗ đi.
  • Ông ta không trả lương cậu à?

Đừng làm như kiểu cháy nhà ra thất

nghiệp nữa hay cậu muốn ăn cơm nhà nước? Tôi cho cậu cơ hội chạy còn không muốn thì cứ ngồi đấy đợi cảnh sát đến.

  • Ông ấy nhờ em đem Mây theo?
  • Thân cậu còn chưa lo xong hơn nữa, cô ấy dám manh động với Linh Đan thì cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua. Dù tôi có bỏ qua thì người nhà Linh Đan cũng sẽ không tha đâu.

Nói rồi anh để đàn em châm thuốc, khó thuốc lan tràn chảy đầy trên mặt:

– Tôi cũng không được tha nữa đây. Nếu cậu không bị bắt thì lúc nào

rảnh vào tù thăm tôi nhé!

Thiên nghe xong trừng mắt cả kinh. Hắn nghĩ Lâm Khải sẽ là chỗ trú ngụ vững chắc nhất lúc này

nhưng ai mà ngờ được… anh đang chờ cảnh sát đến bắt mình. Hắn đã

nghĩ Lâm Khải làm việc cho cảnh sát chứ không ngờ đến tình huống này…

Long và đám đàn em nhìn Lâm

Khải cảm thương không ít nhưng vẫn phũ phàng:

– Anh Khải, mình anh nhận lỗi thôi nhé đừng kéo bọn em vào. Ở ngoài lao động vất vả được ăn cơm vẫn thích hơn ăn cơm miễn phí và mặc quần áo đồng phục.

Lâm Khải bực mình ném điếu thuốc hút dở xuống chân mắng:

  • Chúng mày nhớ đấy, đừng có nhờ vả anh cái gì nữa.
  • Bọn em sẽ gửi đồ cứu tế và thăm anh thường xuyên.

Anh lừ mắt đám đàn em ném chìa khóa xe cho Thiên giục:

– Lấy xe tôi đi đến quán ăn “Ba

Chạc” gặp chú Hoan để chú ấy giúp

cậu. Đợi qua đợt này mà tôi không đi tù thì tìm cậu sau.

  • Em đi xe kia được rồi.
  • Xe của cậu để giao nộp cho cảnh sát hay cậu muốn họ lần theo nó

tóm cậu? Đi nhanh lên, không chừng cảnh sát đang từ căn cứ qua đây đó.

Thiên thở dài nắm chặt chìa khóa

xe moto trong tay lưỡng lự rồi vẫn thông báo:

cậu. Đợi qua đợt này mà tôi không đi tù thì tìm cậu sau.

  • Em đi xe kia được rồi.
  • Xe của cậu để giao nộp cho cảnh sát hay cậu muốn họ lần theo nó

tóm cậu? Đi nhanh lên, không chừng cảnh sát đang từ căn cứ qua đây đó.

Thiên thở dài nắm chặt chìa khóa

xe moto trong tay lưỡng lự rồi vẫn thông báo:

  • Chú Sầm trốn rồi, anh cẩn thận một chút.
  • Cậu đến gặp chú Hoan lập công đi biết đâu sẽ có đường sống.

Thiên không hiểu ý nhưng Lâm

Khải cũng chẳng nói thêm. Anh đã sải bước đi nhanh lên lầu. Đám đàn

em của anh cũng chẳng quan tâm tiếp tục tán gầu âm ĩ.

****

Gần về sáng, Long gọi cửa. Lâm Khải gỡ cô gái đang ôm mình chặt như gấu ra xuống phòng khách ngốn ngang người.

Nhìn một lượt đám người được lôi ra, ai nấy tả tơi nhưng chẳng chút cảm thương. Trò do họ bày ra thì tự thưởng thức lấy…

Long đứng cạnh ái ngại ghé tai anh nói nhỏ:

– Sao mỗi lần thấy anh trừng phạt người khác em thấy hưng phấn ghê

nhỉ? Nhìn xem có đứa nào còn hình người đâu.

  • Mày có muốn thử không?
  • Không, anh hỏi gì lạ vậy?

Anh chỉ vào Lộ ra lệnh:

  • Lôi thằng kia ra ngoài cổng cho anh, xem trò vui tiếp.
  • Hắn chỉ còn thoi thóp thôi mà anh vẫn muốn nữa hả?
  • Nó là đứa năm lần bảy lượt muốn cưỡng bức Linh Đan đấy?
  • À… em hiểu rồi.

Nói rồi Long cùng mấy đứa dội nước cho hắn tỉnh rồi lôi xềnh xệch

ra ngoài. Mây nhìn quanh không thấy

Thiên đâu, sự bấn loạn càng thêm rối răm. Cô ta nhìn Lâm Khải bằng ánh mắt vằn lên những tia máu.

– Ba tôi sẽ không tha cho anh đâu?

Lâm Khải đánh mắt cho một đàn em. Cô ta bị lôi ra cổng, miệng không ngừng gào thét. Lâm Khải tiến bước đến chỗ Nguyệt đang nằm bò trên sàn thở hồng hộc, ánh mắt mơ màng. Trên người cô ta cũng như những gã đàn ông không còn mảnh vải lành lặn. Cô ta bị dựng ngồi dậy, thất kinh nhìn Lâm Khải. Rõ ràng cô

ta nghe ngóng được anh sẽ không thế trở về trong hai ngày vậy sao đêm

nay đã có mặt. Nghĩ đến việc Linh

Đan được giải cứu trong gang tấc cô ta không cam lòng, tại sao cùng là con người mà người ta lại có số mệnh tốt như vậy?

Anh ngồi xm xuống nhìn cô ta chán ghét gắn giọng:

– Cô là chủ mưu muốn hành hạ

Linh Đan?

Cô ta cật lực lắc đầu. Nếu nhận tội chắc chăn sẽ không còn mạng,

dùng chút sức lực cuối cùng, cô ta mấp máy hỏi:

– Anh không nhận ra em sao?

Rồi thấy anh chẳng mặn mà tìm hiếu, cô ta liền rối rít nói:

  • Em là bạn thân Phương Ngân, chúng ta đã gặp nhau vào ngày bọn em nhận bằng tốt nghiệp.
  • Liên quan gì đến tôi?

Nghe anh nói, cô ta lộ rõ sự thất vọng. Nhìn sự chán ghét lẫn tức giận

của Lâm Khải, cô ta chuyển sang khóc lóc thảm thương:

– Tất cả kế hoạch là do Lộ, hắn ta chủ mưu đòi dạy dỗ Linh Đan rồi

Mây tạo điều kiện đưa hắn đến đây.

– Còn nhớ lần trước ở trước cửa phòng tôi nói gì khi cô dám đền công kích Linh Đan không?

Cô ta nắm chặt gấu quần Lâm

Khải càng khóc lớn:

  • Em sai rồi, hãy nế mặt em là bạn thân của Phương Ngân mà bỏ qua cho em một lần thôi.
  • Buông bàn tay bẩn thỉu của cô ra, muốn xin gì gặp cảnh sát mà trình bày.

Nguyệt lập tức buông tay khóc như mưa rên gió giật. Trước khi ra

ngoài, anh cảnh cáo:

– Đừng nhận mình là bạn thân

Phương Ngân trước mặt tôi. Cô ấy

không phải người mà cô có thể tùy tiện nhắc đến.

Linh Đan đứng ngay đầu cầu thang nghe rõ mồn một cuộc nói

chuyện của hai người họ. Cô gái có tên Phương Ngân kia hăn có quan hệ thân thiết với anh. Nhớ lại bức ảnh

Nguyệt đã cho xem, cô đoán cô gái đứng phía còn lại bên cạnh anh tên là

Phương Ngân.

Cả đám bị kéo ra ngoài, phòng khách bừa bộn ngốn ngang bỗng chốc im ăng trở lại. Linh Đan đi quanh tìm nước uống. Đầu óc đến thân thế đau không có từ ngữ nào tả xiết, chỉ vì quá khô họng mà ho sặc nên cô mới lóp ngóp bò dậy đi tìm nước uống.

Quấn chặt chiếc chăn mỏng trên người, uống hết cốc nước, đầu óc có chút tỉnh táo nên cô bước ra sân muốn xem họ làm gì nhưng người đông đứng che khuất hết cả. Cô giật mình nghe tiếng Lâm Khải quát:

– Tao cho mày 10 phút để chạy, nếu chạy được thì được tha còn không hôm nay là ngày giỗ của mày.

Tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên như tiếng côn trùng rì rầm nên cô không nghe thấy kẻ kia nói gì. Đế nhìn rõ sự

việc, cô trở lại phòng trên lầu mở ban công bước ra. Gió lạnh pha sương sớm tràn vào phòng mang theo hơi lạnh quấn lên người, Linh Đan nghiêng mình trên ban công cũng nhìn rõ kẻ bị trừng phạt kia là Lộ.

Dù hiện tại, hắn không làm gì cô được nhưng theo quán tính, sống lưng vẫn căng cứng một cảm giác sợ hãi khó tả. Hắn kéo lê thân thể bị thương, áo quần sộc sệch luộm thuộm như mặc vội. Sau khi Lâm Khải xuất hiện, cô đã không còn tỉnh táo nữa. Nhớ đến việc hăn túm tóc cô đồ rượu trong bộ dạng hả hê, man rợ

lẫn biến thái thì hiện tại, hắn bị trừng trị ra sao cũng đáng.

Hắn lê đi không xa thì cả người đổ sập xuống đường, tiếng hét kinh sợ của phụ nữ vang lên, cô đoán là của Mây hoặc Nguyệt. Thật tình cô muốn trả thù hai con khốn đó, muốn dùng vũ lực đánh một trận cho hả giận. Rõ ràng cô không gây thù chuốc oán, không làm gì mà chúng muốn hủy hoại cô bằng cách nhẫn

tâm và tàn ác như vậy?

Máu từ trên đầu Lộ chảy loang ra đường, hai người đàn ông ăn mặc bụi bặm tiến đến. Họ kiểm tra rồi quay đầu lại ra hiệu gì đó mà cô không hiểu được sau. Khi hắn được kéo đi,

Linh Đan mới nhìn rõ, giữa trán hăn xuất hiện một lỗ lớn, máu chảy

xuống mặt.

Nghiêng đầu nhìn xuống, cô thấy một người đàn ông đứng cạnh Lâm Khải vẫn còn đang nhắm súng. Cô nhớ Lâm Khải từng nói, chỉ cần gặp

lại Lộ, anh sẽ khiến hắn biến mất mãi mãi. Lúc ấy cô đã khuyên anh:

  • Ném hắn vào tù cũng được rồi mà?
  • Một kẻ điên chỉ có đi gặp Diêm

Vương mới đào sạch được mầm mống. Nếu hắn còn sống, một ngày nào đó sẽ tìm đến em. Thay bằng sống trong sợ hãi thì chấm dứt nỗi sợ ấy một lần.

Cô không bày tỏ ý kiến thêm nhưng nay vì cô mà anh giết người, cô lại lo dù đó là kẻ xấu xa bại hoại.

Chỉ cần ba biết những việc hắn làm với cô, chắc chăn ông cũng khiến hắn sống không bằng chết ở trong tù.

Nhưng Lâm Khải nói đúng, nhà giam không thể giữ mãi được hắn khi chưa có tội nào lớn đến mức phải nhận ăn tử.

Hơi lạnh khiến cô hắt hơi một tràng dài đánh động người bên dưới, ai nấy đều ngấng lên nhìn. Lâm Khải thấy cô, ánh mắt sượt qua tia thảng thốt. Anh giao việc cho Long rồi

nhanh chóng phi lên phòng.

Linh Đan đóng cửa ban công trở về giường cũng vừa lúc Lâm Khải đẩy cửa phòng đi vào. Lần đầu cô thấy anh có thái độ lưỡng lự, phân

vân như vậy trước mặt mình. Thật lâu anh mới hỏi:

  • Sao em dậy sớm vậy? Còn mệt không?
  • Hắn chết rồi sao?

Anh gật đầu thẳng thắn giải thích:

– Hắn từng đi tù và được lão Sầm cứu ra. Với một số người, song sắt vẫn không phải nơi trả giá cao nhất, xã hội không cần những người như hắn. Tốt nhất vẫn nên diệt trừ mầm họa thì hơn.

– Anh lo cho em?

– Nhân hậu với kẻ thù chính là tự đào hố chôn mình, đặc biệt với những kẻ máu lạnh càng cần phải tuyệt tình. Sau này tự bảo vệ mình cho tốt. Anh trai em sắp tới đưa em về rồi đấy.

Nghe đến được về nhà, bao nhiêu sợ hãi trong lòng được trấn an không ít nhưng rồi bản thân lại cảm nhận được sự mất mát trống rỗng.

– Về rồi em có thể gặp lại anh

Lâm Khải nhìn sự mong chờ trong đáy mắt cô nhẹ cười:

– Đừng liên quan đến tôi, không tốt cho em.

Nhớ đến những gì đã nghe được, cô liều mạng hỏi:

  • Anh có bạn gái rồi à?
  • Tôi có cả tá bạn gái, em muốn hỏi về ai?
  • Người hiện tại
  • Chăng phải là em sao?
  • Bạn gái thực sự ấy.

Dù không muốn nghe anh xác nhận nhưng cô lại không giấu được sự tò mò của bản thân. Rõ ràng biết hai người là ở hai thế giới khác biệt nhưng rồi cô vẫn cứ hi vọng. Nếu như không ở cạnh nhau suốt thời gian qua, cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt là cô cũng nghĩ đến anh, đến những hành vi thân mật của hai người.

– Vì sao tôi phải nói cho em biết?

Cô nghĩ mình đã quen với kiểu phũ phàng ấy, thế mà giờ lại cảm giác đau hơn trước rất nhiều lần. Gượng

nở nụ cười mệt mỏi lẫn buồn bã, cô rời tầm mắt khỏi anh tự vấn lòng buông bỏ. Ngay từ đầu, anh đã nhắc nhở cô đừng yêu anh, đừng mất công để tâm tình lên anh cũng đừng chờ đợi tình yêu của anh làm gì?

Nếu cô còn cố tình thì tự chuốc đau là đáng đời!

Tự an ủi mình như thế nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát, buồn đến thắt ruột. Từng bị bạn trai đá nhưng sao lần này cô lại bứt rứt đến vậy? Rõ ràng là mối quan hệ không xác định lại để vào lòng dấu ấn lớn…

Đi vào phòng tăm rửa mặt mũi cho tỉnh táo, khi trở ra, căn phòng đã lại nồng mùi thuốc lá. Lâm Khải đứng bên cửa số, tay kẹp điếu thuốc lập lòe, từng đợt khói mạnh mẽ lan tỏa. Cô không thích ngửi mùi thuốc nhưng sống với anh dường như lại thành thói quen.

Cũng như việc hai người ở cạnh nhau mỗi ngày cũng trở thành một phản xạ có điều kiện.

Nghe tiếng động, anh dập điếu thuốc tiến về phía cô:

– Anh trai em đến rồi, xuống nhà thôi.

Cô vân đứng im tham lam nhìn anh thêm một lần nữa, nhẹ kiềng chân hôn lên khóe môi anh mỉm

cườ1:

– Cảm ơn anh đã cứu em, tạm biệt!

Đang định quay người đi, Lâm Khải đã nắm lấy gáy cô kéo lại, cúi

đầu đặt lên môi cô nụ hôn nóng bỏng.

Anh ngậm lấy môi cô, tự nhiên liếm mút, mùi thuốc lá thoảng chen vào khoang miệng kích thích sự gần gũi

thân thuộc. Linh Đan kiếng chân vòng tay ôm cố anh đáp lại, có lẽ đây chính là nụ hôn cuối cùng giữa cả

hai. Coi như tạm biệt thứ tình yêu như độc dược sớm đã khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner