#3 + 4
Hắn nhìn cô đặt khay cơm xuống nhàn nhạt nhắc nhở:
– Mau ăn đi, mai cô sẽ được đem đi giao dịch.
– Tôi sẽ mua chính mình, các người b/án tôi g/iá bao nhiêu tôi sẽ m/ua lại.
Gã đàn ông nhìn cô nhếch miệng cười nhạt:
– Là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?
– Các người định b/án tôi với g/iá bao nhiêu?
– Chờ ngày mai đi rồi sẽ biết, là ai thì cũng không còn lựa chọn khác đâu.
Nói rồi hắn xoay người rời đi nhưng đến cửa lại quay mặt nhìn cô một cái đến thất thần.
– Thích cô ta thì bỏ ti/ền mua đi.
Người phụ nữ mặc áo y tế đúng đỉnh đi vào phòng đến chỗ giường bệnh sẵng:
– Mau ăn đi còn uống thuốc, chi phí điều trị của cô một tuần sẽ được tính vào số ti/ền b/án thân. Yếu ớt thế này thì tiếp được bao nhiêu người chứ?
Gã đàn ông cuối cùng cũng nhấc chân rời đi. Linh Đan không sợ hắn, dù sao suốt quãng đường đến đây, hắn cũng nhiều lần ngăn cản tên Lộ làm chuyện xấu với cô nhưng không thể không căm ghét.
Trước sự ép buộc của người phụ nữ là nhân viên y tế, Linh Đan rệu rạo nhai nuốt cơm khó nhọc. Một lát trong nhà sàn có sự xuất hiện của một cô gái, cô ta nhìn thấy Linh Đan tròn mắt hỏi :
– Mẹ, cô gái bị đá/nh đây hả?
– Ừ
– Xinh đẹp quá! Bảo sao Lộ lại không nhịn được mà phạm lỗi.
– Nó ch/ết chưa?
Linh Đan nuốt xuống miếng cơm hỏi. Cô gái tiến đến chỗ Linh Đan nắm cằm cô xoay xoay một hồi ngắm nhìn còn định kéo áo cô lên. Linh Đan giật lại trừng mắt:
– Cô muốn làm gì?
– Cũng có khí phách đấy, cô gái nào đến đây cũng khóc không ra tiếng rồi ngoan ngoãn phục tùng vậy mà cô dám lớn tiếng với cả anh Thiên cơ đấy.
Cô đoán gã đàn ông vừa ở đây đi ra tên là Thiên và cô gái này thích anh ta, từ lời nói đến ánh mắt nhắc đến anh ta đều là sự dịu dàng.
Nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó là nụ cười chế nhạo:
– Vì cô mà anh ấy bị đá/nh, tôi có nên trả cho cô không?
– Mây
Người phụ nữ còn lại trong phòng quát con gái. Cô ta thả tay nắm cằm cô, ánh mắt mang theo ghét bỏ còn có cả ghen tị. Chưa bao giờ Thiên nhờ cô ta lên hỏi thăm một cô gái bị b/ắt c/óc bá/n vào động cả. Rõ ràng anh ấy bị sắc đẹp của cô ta làm rung động…
Cô ta ném cho Linh Đan một túi đồ lớn tiếng như quát nạt:
– Anh Thiên nói đưa cho cô.
Linh Đan nhìn thấy trong túi có băng vệ sinh mới giật mình kiểm tra. Lật chăn lên, cô liền nhìn thấy vết ổ đỏ ở ga giường. Có lẽ cô mệt quá nên không để bà dì vừa ghé thăm. Người phụ nữ béo kia nhìn cô không hài lòng:
– Thay ra giặt sạch đi, khỏe rồi dậy tự làm đi.
Cô nhẹ gật đầu mở túi đồ lấy ra bộ đồ lót, bộ quần áo mới còn nguyên mác ôm vào người khẽ hỏi:
– Nhà vệ sinh ở đâu ạ?
– Xuống dưới rẽ phải nhưng không có nước nóng đâu, đừng để lại lăn ra ốm không ai rảnh chăm cô đâu.
Không đáp lời bà ta, cô xuống giường có đôi dép lê nơi cuối giường nhẹ hỏi:
– Tôi có thể mượn dép không?
– Không cô định đi chân đất à?
Biết bà ta đã đồng ý nên cô xỏ vào chậm rãi ra khỏi phòng, gió lạnh thoáng thổi qua, cô khẽ rùng mình. Hai gã đàn ông ngay ngoài cửa nhìn đến, sống lưng cô nổi da gà, bước chân không vững lảo đảo bước xuống bậc thang. Điều cô không ngờ là họ đi theo giám sát. Linh Đan đi díu chân vào nhau nhằm che đi vết ố trên quần, che đi sự bấn loạn sợ hãi của bản thân. Đúng là hoàn cảnh đẩy đưa khiến cô mất dần hi vọng rồi sợ hãi đề phòng không thôi.
Nhà vệ sinh được bao tạm bợ bằng tre nứa không có nóc, thậm chí chẳng che đậy được bao nhiêu. Linh Đan ái ngại nhìn hai gã đàn ông đang nhìn mình háu háu nhờ vả:
– Các anh đứng xa ra một chút được không?
– Xinh đẹp vậy cho tụi này nhìn một chút không được sao?
Vừa nói bọn chúng vừa nhếch miệng cười gian tà. Linh Đan nhìn sự âm u xung quanh quan sát mà chẳng tìm thấy đường có thể chạy.
– Chúng mày định nhìn cái gì?
Hai gã đàn ông lập tức như chó bị c/ắt đuôi sợ hãi cúi đầu nhìn người đàn ông đứng phía sau lí nhí chào:
– Anh Thiên
Anh ta lạnh mặt nhìn cô giục:
– Còn không vào tắm đi hay để tôi tắm cho cô?
Linh Đan mím môi khúm núm đi vào trong nhấc tay đóng cánh cửa chỉ gió mạnh thổi bay ấy. Cô nghe thấy tiếng bước chân của hai gã đàn ông rời đi cũng yên tâm hơn nhưng vẫn đề phòng mà chậm rãi xử lí thay đồ.
Nước xả ra chậu lạnh cóng, mới ốm dậy nước càng trở nên lạnh buốt nhưng chẳng có lựa chọn khác nữa. Không hiểu nơi đây là nơi quái q/uỷ nào mà cái nhà tắm tử tế cũng không có.
– Anh Thiên, cô ta xinh đẹp thật đấy. Chưa có cô gái nào bị bắt mà xinh thế? Da cô ta nhìn thôi đã muốn búng ra nước rồi bảo sao đại ca lại nổi giận với anh khi cô ta bị thương.
– Câm miệng
Hai gã đàn ông lập tức im bặt. Linh Đan nghe họ nói chuyện, m/áu trong người muốn đông cứng run rẩy. Tắm rửa thay đồ xong, cô hì hục giặt quần áo và ga giường phơi lên rào trúc. Cô không dám nhìn ba người họ lặng lẽ bước đi.
Gã đàn ông tên Thiên nhấc điếu thuốc trên miệng kẹp ra tay hỏi:
– Kỳ của cô bao nhiêu ngày?
– 4 ngày
– Cho cô thêm một ngày để sạch sẽ, 5 ngày sau chuẩn bị tinh thần một chút.
Nói rồi hắn rời đi, Linh Đan tiếp tục leo bậc thang lên căn phòng cũ. Hai gã đàn ông trông coi cô cũng đi theo không rời nửa bước.
Cô vừa khuất phòng, bọn chúng lại cợt nhả :
– Sau khi cô ta được đem b/án nhất định tao sẽ đến mua một lần.
– Nhìn cô ta yếu ớt như vậy liệu có chịu đựng được không nhỉ?
– Tao thật muốn chạm thử vào da dẻ cô ta xem mềm mại thế nào?
Trong phòng đã không còn người, nghe bọn họ nói, cô rợn da gà, khắp người có cảm giác toàn vi khuẩn bao vây bẩn đến ngứa ngáy. Quay lại đóng cánh cửa, một gã nhìn cô quát:
– Ai cho cô đóng cửa, đừng nghĩ đến chạy trốn, khi bị bắt lại sẽ không chịu được sự tr/a tấn đâu.
– Vậy thì hai người ngậm cái miệng th/ối lại.
Bọn chúng sa sầm sắc mặt nghiến răng tức giận nhưng chẳng thể làm gì được vì hiện tại cô mà bị thương thêm bọn chúng sẽ bị đánh nên chỉ có thể nhìn cô thèm nhỏ dãi mà thôi.
Đã ngủ nhiều ngày nên cả đêm Linh Đan hết nằm lại ngồi bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa với hi vọng sẽ tìm được đường trốn ra nhưng xung quanh chỉ có cây và đất.
Gần sáng vừa thiếp đi thì cô bị đ/ập mạnh vào người phải tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy gã đàn ông. Cô hốt hoảng ngồi bật dậy:
– Sao mày lại ở đây?
Hắn nhếch miệng cười gian ác chưa trả lời thì bà béo nhân viên y tế vào phòng:
– Cô xuống ghế ngồi đi trả giường bệnh cho bệnh nhân.
Linh Đan nhìn hắn, hai bàn tay nắm vào nhau khiến móng tay đ/âm th/ủng cả da thịt. Hắn nằm lên giường khám bệnh nhưng ánh mắt đ/ộc ác vẫn dán về phía cô.
– Sao cô ta còn chưa bị b/án đi?
Bà ta liếc nhìn cô cười nhạt:
– Ốm sốt cả tuần mới dậy rồi lại bị h/ành ki/nh, đúng là làm màu.
Dù không thích nghe người khác nói chuyện nhưng bản năng phòng vệ bắt buộc cô phải để ý đến họ nhất là tên Lộ có thù không đội trời chung với cô.
Điều cô không ngờ nhất là hắn ở lại cái phòng y tế chục mét vuông này. Chiếc giường duy nhất trở thành chỗ nằm của hắn, Linh Đan chỉ còn cái ghế nhỏ xíu ngồi tựa tường. Nhân viên y tế đi rồi chỉ còn cô và hắn, thời tiết dễ chịu nhưng mồ hôi trên người cô thi nhau túa ra vì đề phòng cao độ. Chỉ một cử động nhỏ của hắn cũng khiến cô giật mình nhìn đến. Lần nào cũng bắt gặp ánh mắt th/ù hằn của hắn nhìn mình, dường như từ lúc vào phòng hắn chưa rời ánh nhìn khỏi người cô.
Linh Đan lững thững đứng lên ra khỏi phòng muốn xin sang phòng khác. Hai gã đàn ông canh ngoài cửa nhìn cô giễu cợt :
– Có muốn ở chung phòng với bọn tôi không? Ngay bên cạnh nhưng có đổi chác.
– Tôi muốn gặp Thiên.
Hắn đã giải vây cho cô khỏi tên Lộ kia vài lần còn giúp cô mua đồ nên biết đâu sẽ giúp cô lần nữa thoát khỏi gã đàn ông kia.
– Anh Thiên không ở đây
– Chẳng phải hôm qua anh ta ở đây sao?
– Bây giờ không ở
Cô biết không thể nhờ vả được nên lủi thủi quay lại ghế, liếc mắt liền thấy nụ cười như m/a q/uỷ hiện hình của gã đàn ông nằm trên giường. Hắn có điện thoại, chỉ cần cô trộm được là có thể gọi cho ba. Một tia sáng lóe lên trong đầu, cô ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ lất phất mưa chờ đợi.
Hai người như hai con th/ú rình mồi đều dè chừng nhau cả lúc ăn đến lúc ngủ, trời đã về khuya, hắn vẫn nằm xem điện thoại không ngủ còn Linh Đan ngồi tê chân, đ/au lưng mắt mỏi nhưng cũng không dám ngủ. Não bộ của cô căng lên vô cùng mệt mỏi khiến đầu óc đ/au nhức không thôi.
Cô chỉ sợ mình ngủ hắn sẽ không ngần ngại mà trả thù dù hiện tại cô vẫn đang là món hàng của đại ca hắn. Mục đích của hắn ở đây chính là nhắm đến cô.
Linh Đan đề phòng nên trong túi áo đã thủ sẵn một ống k/im ti/êm có bơm thu/ốc gây mê, v/ũ k/hí duy nhất mà cô có thể lấy được trong căn phòng này.
Mỗi lần cô ra khỏi phòng đi thay đồ, hắn lại nhìn chằm chằm dặn hai gã đàn ông:
– Canh giữ cô ta cho cẩn thận không nó chạy mất đấy.
Khi hắn ngủ, cô vừa nhấc chân là hắn đã mở mắt nên cô chưa tìm được cơ hội để thó điện thoại liên lạc ra cho ba.
Đến đêm thứ ba, cô quá mệt vì mỗi ngày chỉ ngủ được một lúc khi nhân viên y tế có mặt kiểm tra vết thương cho hắn. Bà ta rời đi là cô lập tức tỉnh ngủ.
Nhưng đến bây giờ, cô đau đầu quá rồi choáng váng do thời kì rụng dâu nên không gắng được thêm mà gục đầu bên cửa sổ ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, cô mơ thấy bản thân bị tên Lộ đem đi vào trong rừng sâu, nước mưa quật vào mặt đi rất rất lâu dừng lại trong một hang tối.
Hắn n/ém cô xuống tay nắm cổ áo cô giật mạnh, từng cúc áo bị đứt bắn văng vào mặt.
– Hôm nay tao chơi ch/ết mày rồi ném x/ác đi là xong.
Linh Đan choàng mở mắt phát hiện ra đó không phải giấc mơ. Cô đang nằm trên sàn hang tối, áo bị giật cúc còn Lộ đang nhìn cô như r/ắn rết chực ng/oạm con mồi. Hắn c/ởi đồ trên người, thoáng thấy cô mở mắt liền cười man rợ:
– Tỉnh rồi?
Cô túm lấy vạt áo đã đứt hết cúc che lại cơ thể, sợ hãi đến run cầm cập tự trấn an mình. Sờ đến túi áo lấy kim ti/êm nhưng nó đã không cánh mà bay.
– Tìm cái này?
Hắn cởi sạch đồ trên người, tay giơ lên ống ki/m tiê/m mà cô đã lấy cắp ném ra xa, từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Cô quơ tay trên sàn tìm phòng vệ nhưng sàn hang trơn nhẵn không có đá nhỏ cũng chẳng có bất kì thứ gì có thể dùng được. Hôm ấy cô đã đ/ánh hắn rất mạnh vậy mà vẫn không khiến hắn li/ệt được…
Hắn mất kiên nhẫn vồ lấy hai cổ chân cô kéo lê đến gần, Linh Đan gi/ãy đ/ạp, chiếc quần dài bị x/é rách lên đến đùi. Cô nhớ đến bản thân vẫn còn có giá trị mà lấy ra dọa:
– Mày không sợ đại ca sẽ gi/ết mày sao?
– Lo thân mày trước đi
Linh Đan giơ chân đạp hắn liền ngồi lên người cô khóa chân, tay giữ tay cô trên đỉnh đầu, tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô nghiến răng nghiến lợi:
– Mày làm cho tao phục hồi chức năng đàn ông biết đâu tao sẽ tha cho mày một mạng.
– Mày nên ch/ết đi thằng ch/ó.
Mắt cô vằn lên đỏ au uất hận nghiêng mặt cắn vào mu bàn tay hắn. Một cái t/át trời giáng nhằm xuống mặt, hắn như thú dữ liên tục đ/ánh vào mặt cô, m/áu chảy đầy bên khóe miệng. Khi cô không còn sức giãy dụa, hắn mới dừng tay lấy dây đã chuẩn bị trói tay cô lại trên đỉnh đầu si/ết chặt rồi bắt đầu giật lộ/t bỏ quần áo trên người cô.
– Tao sẽ khiến mày sống không bằng ch/ết.
Bàn tay nắm chặt, cô dồn hết sức vào chân mình, hắn vừa nâng hông cô l/ột quần, Linh Đan lên gối thúc vào mặt hắn.
Lộ ôm mặt g/ầm lên như một kẻ điên. Linh Đan lợi dụng hắn đang đ/au lồm cồm bò dậy chạy ra phía cửa hang nhưng chẳng được bao xa đã bị hắn tóm lấy n/ém trở lại đ/ập người vào vách đá như muốn t/an xương n/át thịt.
Hắn hùng hổ đến gần tú/m tóc cô lôi dậy, chân bị mài trên nền đá cứng thi nhau rớm m/áu. Cả người bị ép vào vách đá, chân quỳ trên đất đ/au rát, hắn bóp miệng cô cất lời độc ác:
– Mày sẽ phải dùng miệng kích thích cho tao nhưng trước tiên phải b/ẻ hết răng mày đã.
Cô kinh hãi nước mắt càng xối ra nhiều hơn, hắn dùng dây trói cứng cô lại, từng vòng dây siết chặt rồi đổ đồ trong túi ra sàn. Có lẽ hắn đã nghĩ đến việc nếu không hồi phục được chức năng đàn ông nên chuẩn bị sẵn những dụng cụ kia để t/ra tấn cô cho hả dạ.
Hắn cầm lên tay một chiếc kìm y tế từng bước tiến đến chỗ cô. Đối diện với con quỷ này, Linh Đan đã tuyệt vọng hoàn toàn nên vừa khóc vừa g/ào thét nói trong bất lực:
– Mày muốn bao nhiêu ti/ền tao sẽ đưa? Ba mẹ tao sẽ chuộc người chỉ cần mày nói một con số mà thôi. Nếu mày gi/ết tao, đại ca sẽ không tha cho mày vậy thì có ích gì chứ? Mày cầm ti/ền trốn đi có phải sẽ tốt hơn không?
– Sao ngay từ đầu mày không như con chó ngoan thế này có phải tốt không? Bây giờ mới biết sợ à?
Hắn cười man rợ, bấm mở chiếc kìm trong tay từng bước tiến lại gần không hề nghĩ ngợi đến đề nghị thiệt hơn cô đưa ra.
– Tao điều tra rồi, mày là con gái cảnh sát, gọi cho ba mẹ mày đòi tiền khác nào tao tự nộp mạng vậy nên thù giữa mày và tao vẫn nên giải quyết thì hơn.
– Tao sẽ nói họ không bắt mày…
– Mày nghĩ tao ngu như vậy sao?
Hắn đứng sừng sững trước mặt cô, ánh nhìn như q/uỷ dữ lần nữa bóp mặt cô thật mạnh. Lần này Linh Đan cắn môi ngậm chặt miệng lắc đầu cật lực phản kháng, lực đạo nơi bàn tay to lớn thô ráp của hắn càng bóp mạnh. Mặt và khoang miệng bị hắn tát còn đau giờ bị bóp càng trở nên tê dại nhưng cô vẫn không há miệng. Hắn điên lên túm tóc cô đánh túi bụi đến lúc tầm mắt không còn nhìn rõ trực tiếp ngất xỉu.
Linh Đan tuyệt vọng trong đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Ba mẹ, anh, con sợ! đau quá! Cứu con với.”
Hình như cô lại mộng mị, tai áp trên nền nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần rồi có người xuất hiện trong hang. Đó là người đàn ông rất quen… rất quen… cô muốn mở mắt ra xác nhận nhưng không nổi nữa cứ như bị bóng đè không mở nổi.
Lộ nằm lăn ra đất, con d/ao găm nơi cổ tay khiến m/áu bắn ra, chiếc kìm trên tay rơi xuống đất. Hắn cả kinh nhìn những người xuất hiện. Không nghĩ ngợi, hắn rút con d/ao trên cổ tay k/ề vào cổ Linh Đan nằm bất động trên sàn:
– Đừng tới đây không tao gi/ết nó.
– Lộ, tao sẽ tha cho mày đường sống, mau thả cô ấy ra.
– Thiên, mày dỗ trẻ con à?
– Đại ca chưa biết chuyện, mày để tao đem cô ấy về rồi tao để mày đi.
Lâm Khải liếc nhìn Linh Đan bị trói cứng trên người chỉ còn lại bộ đồ lót, dọc bắp đùi còn có m/áu chảy, khắp người đầy những v/ết thương, mặt mũi s/ưng vù bất động liền gạt Thiên ra rút s/úng không chớp mắt bắ/n vào bả vai Lộ. M/áu lần nữa phun ra, hắn đ/au đớn hét lên như bị ch/ọc tiết, con d/ao rơi ra sượt trên bả vai Linh Đan một đường. Cô đ/au đớn rên rỉ, mặc Thiên ngăn lại, lần nữa viên đ/ạn gă/m vào ổ bụng Lộ.
Từng bước Lâm Khải tiến lại hắn nhấc chân đạp vào khuôn mặt đã xám ngoét dẫm xuống đất rít lên:
– Mày chán sống rồi nhỉ?
Họng s/úng dừng trên trán Lộ, anh gằn giọng hỏi:
– Mày đã làm gì cô ấy?
Ngoài tiếng rên rỉ ra thì không có lời đáp, nhìn hắn tr/ần như nhộng, anh đứng dậy hạ thấp s/úng dừng giữa hai chân hắn:
– Lần này mày đừng hi vọng hồi phục.
Hắn buông tay ôm vết thương túm lấy gấu quần Lâm Khải rên rỉ:
– Anh Khải… em chưa làm gì cô ta cả… tha…
Lời còn chưa nói hết, hắn đã ôm chặt hạ bộ đau đớn khi viên đ/ạn xuyên xuống, m/áu tuôn ra không ngừng. Thiên cùng đám đàn em mặt mũi tái mét. Hắn nắm lấy cổ tay cầm s/úng của Lâm Khải:
– Anh Khải… mau xem cô ấy trước…
– Mày muốn cứu mạng nó?
– Anh muốn thế nào bọn em sẽ xử nó như vậy?
– Đem về cho đại ca xử lí, tao cần lời giải thích của ông ấy.
– Được
Lâm Khải cất s/úng cúi người cầm d/ao cắt dây trói trên người Linh Đan, xé vạt áo băng tạm lại vết rá/ch trên vai cô rồi cởi chiếc áo duy nhất trên người bọc cô lại ôm lên bế đi.
Người Linh Đan nóng ran thều thào rên rỉ đ/au đớn trong vô thức:
– Ba cứu con, đau quá!
Anh ôm cô chặt hơn dỗ dành:
– Không sao rồi…
Đám người đi phía sau lặng lẽ thở dài không ai lên tiếng chỉ có thể đem người phạm lỗi lôi về tổ chức.
Lâm Khải đem người về phòng đã có sẵn nhân viên y tế. Bà ta thấy anh sắc mặt thoáng tái đi vội vã kiểm tra nhiệt độ cho Linh Đan trước.
– Cô ấy bị tổn thương cái gì tôi sẽ lấy nó trên người bà.
– Cậu Khải, tôi không biết cô ta là bạn gái cậu?
Anh đ/á chiếc ghế ngay cạnh mình đ/ập vào tường gây lên tiếng động mạnh quát:
– Bây giờ biết rồi thì lo làm cho cô ấy tỉnh lại và lành lặn cho tôi. Chuyện bà tạo điều kiện cho thằng Lộ hành hạ cô ấy nhất định sẽ được đòi lại đầy đủ, nhớ lấy cho tôi. Nếu cô ấy đã bị hắn ta x/âm hại, tôi sẽ đem con gái bà ra thế tội.
– Cậu ta bị thương nên không thể xâ/m hại cô ấy được. Mây không có lỗi gì cả đừng đem con bé vào.
– Vậy bạn gái tôi có lỗi à?
Nếu để gia đình Linh Đan nhìn thấy bộ dạng này của con gái nhất định cả anh và Gia Vũ sẽ không sống yên nổi với cả đội quân cảnh sát nhà người ta. Ngay khi được báo, anh đã lục tìm, đã từng hỏi cả bà ta thế mà…
– Con mẹ nó, mấy hôm trước sao bà nói không biết cô ấy?
– Tôi…
– Tốt hơn hãy trả lại cô ấy lành lặn cho tôi không kể cả bà cũng đừng trách tôi ác.
Anh đ/á tất cả những thứ dưới chân đi đến tủ quần áo lấy áo mặc vào người rồi chọn một chiếc áo sơ mi rộng ném lên giường:
– Giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ đi.
Mây chạy tới cửa phòng thở hồng hộc khó nhọc thấy sự giận dữ của Lâm Khải liền giải thích:
– Anh Khải, tất cả là hiểu lầm thôi, mẹ em không biết cô ấy là…
– Ai cho cô tự ý đến phòng tôi?
– Em… em đến giúp cô ấy. Anh Thiên nói cô ấy bị thương nặng nên bảo em qua giúp.
Nói rồi cô ta giơ lên một bọc đồ nói thêm:
– Cô ấy đang tới kì nên em mua cả đồ tới.
Điện thoại đổ chuông, Lâm Khải liếc nhìn hai mẹ con họ nhanh chân ra khỏi phòng nhận cuộc gọi:
– Tìm thấy người rồi?
– Có sao không? Ba và anh trai cô ấy đang cưỡng chế tôi về nước đây.
– Mất nửa cái mạng, cứ bảo họ cô ấy đã an toàn khi nào về được tôi sẽ đưa người về hiện tại thì phải ở lại đã.
– Cẩn thận một chút.
– Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
Ngắt điện thoại, anh mã hóa cuộc gọi xóa sạch dấu vết mới rút thuốc ra châm hút chờ cho họ giúp Linh Đan xử lí vết thương và thay đồ.
Một gã đàn ông chạy hồng hộc nhảy cóc nhiều bậc thang đến gần Lâm Khải vừa thở vừa báo:
– Anh Khải, chú Sầm tìm anh.
Anh liếc nhìn vào phòng mới rời đi. Hiện tại bà ta sẽ không dám làm gì bất lợi cho Linh Đan.
Đến căn nhà chính khang trang nhất của tổ chức, Lâm Khải đi vào chào hỏi lấy lệ:
– Chú tìm cháu
– Ngồi đi, cô bé đó sao rồi?
– Chú thực lòng quan tâm hay đang dò ý cháu?
Người đàn ông chậm rãi rót trà khóe miệng ngậm điếu thuốc lớn còn đang cháy cười xã giao:
– Nếu biết đó là bạn gái cháu thì có cho tiền chúng nó cũng không dám động. Hơn nữa cũng do con bé manh động nên mới dẫn đến xích mích chứ những người khác có làm sao đâu. Anh em hiểu lầm bỏ qua đi.
Lâm Khải tiện tay nhón điếu thuốc, gã đàn em ngay lập tức châm lửa. Anh nhướn mày đáp lời:
– Hiểu lầm? Chú dùng từ áp đặt quá rồi nhỉ? Nếu người gây ra chuyện không phải thằng Lộ thì chắc cỏ đã kịp mọc rồi.
Người đàn ông không hài lòng với anh nhưng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt cười nói:
– Cũng vì xảy ra chuyện nên cháu mới gặp được người sao? Trong rủi vẫn còn có may còn gì, nếu không con bé đã bị bán cách đây chục ngày rồi. Bây giờ cháu mới tìm thấy chắc không chỉ là bị thương đâu. Nể mặt chú bỏ qua cho nó một lần.
Ông ta đã nói đến như vậy anh biết sẽ không thể xử người. Hiện tại hắn cũng chẳng lành lặn nổi sau khi bị anh cho ba viên đạn.
– Quãng đời còn lại chú bảo nó lánh xa cháu ra nếu không gặp đâu cháu xử đấy. Bạn gái cháu còn chưa được giám định xâ/m hại… chú nên bảo nó trốn cho kĩ vào.
– Chú hỏi rồi… yên tâm đi, chưa x/âm hại…
Ông ta nhún nhường vì anh còn đang là quân át chủ bài trong tay, vẫn là cái máy hái ra tiền và nắm được toàn bộ tài sản của tổ chức. Chỉ cần một hành động lỡ tay của Lâm Khải, cả tổ chức ăn cơm nhà nước và mất trắng như chơi.
– Nhất định chú sẽ dạy dỗ nó đến nơi đến chốn, cả đời không dám xuất hiện trước mặt cháu.
Linh Đan còn đang ở vùng nguy hiểm nên anh buộc phải nhân nhượng. Nếu sớm biết trước ông ta sẽ che chở cho nó thì khi nãy trong hang đã xử lí sạch sẽ rồi.
Thả chén trà được mời mà chưa được uống một ngụm nào xuống, thoáng thấy ánh mắt ông ta đanh lại không hài lòng nhưng anh coi như không thấy thoải mái đứng dậy:
– Nếu không còn gì nữa cháu về đây.
– Cháu biết quy tắc ở đây phải không?
Anh hơi xoay đầu cười gật gù:
– Chú lo cô ấy trở về sẽ ảnh hưởng đến tổ chức phải không? Trước mắt cô ấy sẽ ở lại khi nào cháu rời đi sẽ đem theo cô ấy, chuyện cần quên nhất định sẽ quên.
– Gia đình bạn gái cháu không đơn giản nhỉ?