#38
Quỳnh Trang cười như mếu nhìn sắc mặt Lâm Khải rồi cười hòa giải thích:
– Em chỉ thấy nhanh quá hơi bất ngờ thôi mà.
Dù giải thích nhưng nhìn sắc mặt đối phương Quỳnh Trang vẫn sợ. Nếu có Gia Khiêm ở đây nhất định sẽ đẩy điện thoại qua anh cứu cháy ngay lập tức. Hà Vy sớm đã ngồi im khi thấy Lâm Khải xuất hiện để mặc Quỳnh Trang tự ứng phó. Ai bảo chưa chịu hỏi xem người có ở cạnh không đã oang oang lên rồi.
– Hôm nay tôi không thèm chấp với em nhưng đừng có xui dại vợ tôi không anh Khiêm cũng không cứu được em đâu.
Quỳnh Trang xụ mặt đáp:
– Em biết rồi, anh còn chưa trả ơn em đâu.
Nghe đến đây Linh Đan chìa mặt sang hỏi:
– Trả ơn gì? Anh ấy nợ mày cái gì sao không nói với tao.
– Mày đi mà hỏi chồng mình ấy.
Quỳnh Trang tắt máy cái rụp chỉ còn lại màn hình tối thui. Dù đã đăng kí kết hôn rồi nhưng nghe mấy từ nhạy cảm như “chồng, vợ” cô vẫn thấy ngượng ngập. Nhanh quá đến cô còn không tiếp nhận được đây này…
Ngoảnh mặt nhìn anh chờ được giải thích nhưng Lâm Khải đã tiếp tục lái xe đi, nơi anh dừng lại là một showroom trang sức lớn. Cô ngồi im không xuống xe trước thái độ hờ hững không giải thích của anh. Lâm Khải mở cửa nghiêng mình cởi dây bảo hiểm không nói không rằng luồn tay dưới gối cô ẵm lên bế thẳng vào trong. Linh Đan trừng mắt muốn cáu mà bắt gặp nụ cười trên môi anh, lòng lại mềm nhũn. Nhìn hàng nhân viên chào đón còn nhìn mình tủm tỉm cười, cô khẽ nói:
– Mau thả em xuống.
Anh chỉ hạ tầm nhìn xuống mặt cô một cái thật nhạt rồi đi theo nhân viên dẫn lên phòng tiếp khách. Đón anh là một phụ nữ vô cùng trẻ trung xinh đẹp… càng khiến cô muốn nổi đóa. Tại sao đi đâu anh cũng được phụ nữ đón tiếp mà lại toàn người xinh như hoa như ngọc thế này chứ?
Giai Ngọc nhìn Lâm Khải bế vợ đi vào không nhịn được cười hỏi thăm:
– Anh Khải cưỡng chế người ta kết hôn đấy à?
– Con mắt nào của em nhìn thấy tôi cưỡng chế thế? Cô ấy thích được bế thôi.
Nói chuyện cũng tự nhiên thân thiện ghê gớm. Linh Đan được anh thả xuống đứng vững mới buông tay. Cô gái trước mặt chỉ trang điểm nhẹ nhưng khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo đoán chừng hơn tuổi nên Linh Đan lễ phép chào:
– Em chào chị.
– Không nghĩ vợ anh Khải lại trẻ thế này, em sinh viên năm mấy?
– Năm 2 ạ, em tự nguyện gả cho anh ấy.
Lời giải thích của cô khiến khuôn mặt Lâm Khải giãn ra không ít, rõ ràng giận dỗi nhưng cô luôn biết cách cư xử lễ phép đúng chuẩn được giáo dục dạy dỗ tử tế chứ không chút kiêu căng ngạo mạn của một tiểu thư được cưng chiều. Cô rất biết dỗ dành khiến anh mềm lòng vì vậy mới có chuyện ở cùng nhau một tháng, anh thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về cô. Ban đầu là cô tiếp cận anh có chủ đích sau đó thì như tiên nữ từng chút bước vào lòng anh. Ở cạnh cô vừa vui vẻ vừa dễ chịu…. cô luôn biết điểm dừng không tọc mạch làm loạn lung tung.
Giai Ngọc vui vẻ chúc mừng đem trà bánh mời khách. Cô tự nhiên chìa bàn tay xinh đẹp trước mặt Linh Đan giới thiệu:
– Chị là Giai Ngọc, ông xã chị quen chồng em nên nay anh ấy ưu ái qua đây đặt nhẫn cưới.
Nghe vậy, Linh Đan thoáng ngạc nhiên nhìn sang Lâm Khải, khóe môi cười ngọt ngào, giận dỗi anh cũng bay đi luôn, chuyện cần tìm hiểu cũng không còn quan trọng nữa. Đem cả hai tay bắt lấy bàn tay trước mặt cô cũng chủ động giới thiệu:
– Dạ chị, em là Linh Đan.
Giai Ngọc nhìn cô bé tự dưng nhớ tới Ngọc Hà, dáng vẻ đến phong thái đã toát lên phong cách quyền quý của công chúa. Bàn tay ngọc thon mịn mềm mại, nói chuyện âm giọng vừa đủ nghe. Cô đã nghe chồng nói qua cô bé là con của bộ trưởng Tường Linh, về cơ bản gia thế cũng như Ngọc Hà nhưng cô bé này dường như chưa nhiễm bụi trần nhiều nên trong trẻo hơn, dáng vẻ yếu mềm ngọt ngào đầy sức sống, trẻ tuổi đáng yêu khiến ai nhìn cũng muốn ôm ấp bảo vệ. Nhìn Lâm Khải, cô tủm tỉm cười bởi ý nghĩ cô bé sẽ bị bắt nạt không ít.
Buông tay Linh Đan ra, cô khen ngợi:
– Xinh đẹp lại ngoan ngoãn lễ phép quá!
– Cảm ơn chị.
Giai Ngọc mở màn hình ipad trên bàn với nhiều mẫu thiết kế nói:
– Theo yêu cầu sáng nay của anh thì đội thiết kế của nhà em đã phác thảo qua mẫu, hai người xem chọn rồi em cho thợ làm. Khoảng 10 ngày sẽ có nhẫn, bản độc đinh chỉ có một cặp.
Lâm Khải đón lấy ipad hơi nghiêng người sang phía Linh Đan:
– Em xem thích mẫu nào cứ chọn còn không thích thì nói ý tưởng để chị ấy giúp em thiết kế lại.
– Đúng vậy, em đừng ngại cứ xem thoải mái không nói ý tưởng chị sẽ truyền đạt lại với đội thiết kế của tập đoàn.
Linh Đan không nghĩ anh sẽ cầu kì đến thế, mắt hoa lên nhìn cả chục mẫu thiết kế nhẫn cưới. Không biết giá trị thế nào nhưng mở từng mẫu, nhìn ghi chú chất liệu cô cũng có thể ướm chừng giá trị cộng thêm công thiết kế và chế tác nữa cũng là một tài sản lớn.
Lướt đến cặp nhẫn đơn giản nhất có cái tên không hay nhất “Lời yêu không ước hẹn”, cô dừng lại ngắm kĩ hơn hỏi:
– Chị, tại sao nhẫn cưới lại đặt tên này vậy ạ?
Giai Ngọc nhìn vào nhoẻn miệng cười giải thích:
– Nhà thiết kế nói cái tên này xuất phát từ một câu chuyện tình yêu có thực, có một chàng trai đã yêu cô gái nhưng anh ấy tự ti nên yêu mà không ước hẹn gì với cô gái cả. Sau khi thành công, chàng trai tìm về cho cô gái một gia đình hạnh phúc nên đôi khi tình yêu là đến từ hành động thiết thực hơn là lời ước hẹn. Có những lời ước hẹn khiến người ta lỡ dở cả đời. Nếu như chàng trai kia ước hẹn mà mãi không thành công để tìm về biết đâu sẽ có một hòn vọng phu mới ấy chứ? Cuộc đời mà có ai nói trước được gì đâu nên lời yêu cảm nhận từ trái tim chứ không từ lời ước hẹn. Nhà thiết kế muốn truyền tải rằng đã nên duyên vợ chồng thì chẳng cần ước hẹn, chỉ cần thật lòng. Nghe tên có vẻ không phù hợp nhẫn cưới nhưng ý nghĩa của nó thì không tệ phải không? Tình yêu vốn chỉ cần duy trì thật đơn giản không hoa mĩ, tin tưởng, tôn trọng thấu hiểu.
Nghe Giai Ngọc nói câu chuyện của người khác nhưng Linh Đan lại nghĩ đến Lâm Khải. Đúng là anh chưa từng ước hẹn cô điều gì cả, thẳng thừng từ chối trách nhiệm nhưng đùng một cái nói kết hôn là kết hôn.
Giai Ngọc nhìn Linh Đan ngây ra tiếp tục giải thích:
– Nhìn đơn giản vậy thôi, em chú ý kĩ nhé, kim cương nạm quanh nhẫn đều là tự nhiên, chữ khắc tên vợ chồng chìm bên trong cũng sẽ sử dụng kim cương phải làm thủ công hoàn toàn, giá trị cao nhất trong những cặp nhẫn cưới này đấy.
– Em không chú ý đến giá trị chỉ là thấy câu chuyện rất ý nghĩa, trong tình yêu người hứa không sai, sai ở người nghe tin vào điều đó phải không chị?
Bà chủ trẻ tuổi cười thành tiếng nâng tay đeo nhẫn lên khoe:
– Nhẫn cưới của vợ chồng chị có tên “Đừng tin tình yêu vĩnh cửu”.
Lâm Khải đặt ipad xuống lắc đầu:
– Mấy cái tên này đúng thương hiệu nhà em không lệch đi đâu được.
– Em có thể cho đó là lời khen không?
Linh Đan nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay Giai Ngọc tủm tỉm cười, chiếc nhẫn cũng không quá cầu kì điểm nổi bật là viên kim cương màu hồng đính chính giữa.
Cô chỉ vào cặp nhẫn “Lời yêu không ước hẹn” hỏi:
– Em có thể thay viên kim cương đính giữa bằng màu xanh dương không chị?
Lâm Khải thoáng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nở rộ. Anh thích màu này, cô vậy mà đã nhận ra khi mới ở nhà anh hai lần. Trẻ tuổi nhưng không hề hời hợt, tinh tế lại ngoan ngoãn đáng yêu, mỗi lần cô làm nũng giống như chạm vào lông vũ vừa mềm mại vừa kích thích. Ngay cả khi ở trên giường, cô không e dè nhưng lẩn khuất vẫn là sự dịu dàng khó cưỡng.
Giai Ngọc mỉm cười nhiệt tình:
– Được em, đợi chị lấy kim cương cho em chọn nhé! Màu này khá hiếm nên nó có mấy phiên bản khác nhau một chút, em chọn rồi chị cho đính vào.
Không đợi bao lâu, nhân viên mang đến một khay gỗ lót nhung, bên trên đặt những viên kim cương màu xanh dương có độ đậm nhạt khác nhau. Giai Ngọc đón lấy đeo bao tay nhón lên đưa ra ánh sáng đèn nói cho Linh Đan nghe giá trị và độ bền. Khi Linh Đan còn đang lăn tăn thì Lâm Khải đã quyết định:
– Lấy loại đắt nhất
Giai Ngọc bỏ dụng cụ uống ngụm trà than trách:
– Anh nói ngay từ đầu đi em khỏi phải nói nhiều không?
– Sáng nay qua điện thoại chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Là do em thích khoe khoang hiểu biết của mình đấy chứ?
– Anh còn độc miệng hơn cả anh Dương nhà em đấy, nể mặt người ta một chút thì ch/ết à?
Nói rồi cô nhìn Linh Đan hỏi:
– Có phải anh ấy thường xuyên bắt nạt em không?
– Anh ấy rất chiều chuộng em.
– Không tin được
Linh Đan cười thành tiếng trước cách nói chuyện thân thiện tự nhiên của bà chủ. Lâm Khải không buồn giải thích trực tiếp yêu cầu thanh toán. Giai Ngọc nhận thẻ đưa nhân viên đi quẹt lấy hóa đơn nhắc:
– Giảm 10% coi như quà mừng vợ chồng anh ấy.
Nhân viên vừa nhận lệnh còn chưa kịp quay đi đã nghe thấy người đàn ông từ chối:
– Không cần, nhẫn cưới tôi không nhận giảm giá. Quà cưới của hai người lấy sau khi có thiệp mời.
Giai Ngọc hừ lạnh ra hiệu cho nhân viên đi thanh toán. Liếc nhìn chiếc lắc chân trên cổ chân Linh Đan, cô mỉm cười:
– Em có thích nó không?
Nương theo ánh nhìn của Giai Ngọc, Linh Đan chạm tay lên lắc chân nhẹ gật đầu.
– Thích ạ, cũng của bên chị thiết kế phải không, em không tìm thấy mẫu trên google.
– Ừ, em có biết lắc chân này có tên là gì không?
Lâm Khải nhíu mày hắng giọng, Giai Ngọc bật cười hỏi:
– Anh không nói cho cô ấy biết sao?
– Việc của em à?
Giai Ngọc lần nữa tức anh ách trước cách nói chuyện thô lỗ của Lâm Khải. Cô không tiện tiết lộ để vợ chồng người ta tâm sự với nhau. Linh Đan vậy mà cũng không hỏi dò trước thái độ của chồng khiến cô đánh giá khá cao con người cô bé này. Chắc chắn trong đời sống để giữ thể diện cho chồng, cô ấy sẽ làm tốt.
Trước khi ra về, Linh Đan còn thấy chị chủ đưa cho Lâm Khải một túi giấy. Anh tự nhiên cầm lấy không một lời hỏi han. Lên xe, anh treo túi ấy cẩn thận lên lưng ghế lái khiến cô tò mò:
– Chị ấy đưa gì cho anh vậy?
– Quà ra mắt tặng mẹ vợ, hôm đến nhà em thấy bà hay đeo ngọc phong thủy nên nhờ Giai Ngọc chuẩn bị hộ rồi xin thầy làm phép vào. Cô ấy quen một sư thầy cao tay lắm.
Cô không nhịn được nhào qua ôm cổ anh hôn má khen ngợi:
– Anh tinh tế quá đi.
– Trên giường có như thế không?
Cứ mỗi lần anh bày ra bộ dạng hư hỏng cô lại xấu hổ đến loạn nhịp mà tim đập thình thịch. Dù ở bộ dạng nào của anh cũng khiến cô mê mẩn nhưng cứ cười nửa miệng, sắc mặt trưng ra ý ngọt ngào thêm đuôi mắt đào hoa kéo dài là cô phát cuồng.
– Anh bớt hư hỏng lại cho em.
– Không hư hỏng sao em lên đỉnh?
– Anh…
Cô phùng mang trợn má á khẩu còn anh cười thành tiếng ôm ghì lấy mặt cô hôn muốn ngạt thở.
Cả buổi chiều, cô trừng phạt anh bằng cách đi dọc trung tâm thương mại mua sắm đồ dùng sinh hoạt cho vợ chồng son. Nhà anh cơ bản đã đủ nhưng quá sơ sài không ấm cúng vì vậy Linh Đan đã chọn thêm đồ nội thất khiến căn hộ rộng vài trăm mét vuông ấy trông giống một gia đình chứ không còn lạnh lẽo cô đơn như trước nữa.
Lâm Khải sau một hồi đi nhiều mỏi chân lười biếng ngồi bên sofa nhìn cô chạy lon ton khắp chốn chỉ đạo nhân viên sắp xếp đồ đạc. Bỗng chốc, anh thấy căn hộ hai tầng vốn bị bạn bè nói quá rộng cho một gã độc thân như anh vẫn không đủ diện tích cho cô nghịch ngợm.
Trọng Tường nhắn báo anh tới nhà ăn tối vì mẹ không thích ăn nhà hàng. Anh đáp lại lễ phép: “Anh vợ, vậy phiền anh báo ba mẹ 18h bọn em về.”
“Chưa kết hôn, tôi không dám để cậu gọi anh vợ đâu.”
Đọc xong tin nhắn, anh nhoẻn miệng cười gửi sang bức ảnh giấy đăng kí kết hôn không thêm lời giải thích. Trọng Tường gọi điện thoại ngay lập tức khi đọc tin nhắn nhưng Lâm Khải lại tắt chuông thả điện thoại sang một bên đón Linh Đan đang sà xuống.
Cô ngả người trong lòng anh thở mệt nhưng miệng lại cười toe toét sau khi hoàn thành công việc trang trí nhà. Cô đã sắp xếp hết lại còn dùng rất nhiều đồ đôi từ thứ nhỏ nhất.
– Mệt không?
– Không ạ
– Em thở sắp giống heo rồi còn kêu không mệt.
Cô trừng mắt làm mặt quỷ giận dỗi:
– Anh chẳng nói được lời dễ nghe gì cả, ai là heo chứ?
– Em ăn tốt ngủ tốt như vậy thật giống còn gì.
– Là do anh làm em mệt mới ngủ nhiều như vậy chứ?
Anh ghé miệng sát vành tai cô ngậm lấy khiến cô bủn rủn nói đủ cho hai người nghe:
– Sắc thái hưởng thụ của em rất quyến rũ khiến tôi không xuống được, lỗi của ai?
Cô bất lực trước cách xoay chiều đổi hướng của anh. Mỗi lần không cãi được cô lại cắn cổ anh để che giấu cảm giác ngượng ngùng.
– Đừng câu dẫn tôi.
– Em không có
Anh nghiêng cổ chỉ vết cắn:
– Thế này là ám hiệu “Anh hãy làm em đi đấy.”
Cô xoa xoa lòng bàn tay mềm mại vào vết vừa cắn cười trừ giải thích:
– Chồng ơi, anh hiểu sai ý em rồi.
Không biết là cô đã nói sai hay anh không hiểu nội dung mà miệng cô lập tức bị bịt lại. Anh đè cô lên thành ghế, chân quỳ chân thẳng hôn cho cô không có cơ hội cãi cự hay phản đối.
Cửa nhà vang lên âm thanh ấn mở mã khóa rồi tự nhiên bật mở, Linh Đan choàng mở mắt hốt hoảng nhìn ra. Người vừa mở cửa cũng hốt hoảng không kém, tay xách nách mang đứng ngay trước cửa không dám bước vào.
Bị phá đám chuyện tốt, Lâm Khải kéo lại cổ áo vợ sắc mặt âm u nhìn người xuất hiện. Cô ta bắt gặp ánh nhìn của anh luống cuống giải thích:
– Xin lỗi, tôi không biết giờ này anh ở nhà.
Linh Đan lúc này đã nhận ra người phụ nữ này là ai. Cô đã ngỡ phụ nữ đi làm việc nhà còn nấu ăn giỏi sẽ có dáng dấp mỡ màng mập mạp chứ không nghĩ lại là một người cao ráo trắng trẻo có khuôn mặt ưa nhìn như này. Đáng lí ra giờ này bình thường thì Lâm Khải sẽ không có nhà, cô ấy đến dọn dẹp chuẩn bị bữa tối nhưng hôm nay anh ở cạnh cô đi đăng kí, đi mua sắm. Không thể trách người ta khi anh không báo được. Cô đứng dậy rời khỏi lòng anh nhắc:
– Anh dọa chị ấy sợ rồi kìa.
Nói rồi cô đi ra giúp chị ta một tay xách đồ niềm nở:
– Chị đem đồ vào đi, là lỗi chúng tôi không báo chị nên không cần sợ anh ấy.
Dù cô đã mở lời như vậy nhưng chị ta vẫn đứng im không nhúc nhích nhìn về phía Lâm Khải hoàn toàn phớt lờ ý tốt của cô.
Lâm Khải định châm thuốc hút nhưng nghĩ sao lại dừng, chiếc bật lửa bị ném lên bàn tạo tiếng động lớn. Anh đứng dậy sắc mặt lạnh lùng nói:
– Cô ấy là vợ tôi, cư xử cho đúng.