#39
– Dạ vâng
– Hôm nay vợ chồng tôi không ăn tối ở nhà, cô dọn dẹp xong có thể về.
Nói rồi anh tiến đến ném các túi trên tay mà Linh Đan có ý định xách hộ xuống sàn rồi ôm ngang cô bế đi lên lầu. Ban đầu Linh Đan cũng có ý tốt giúp đỡ nhưng thái độ lơ đi kia của chị ta không khiến cô cả nể nữa.
Linh Đan hướng mắt nhìn lại người vừa tới liền bắt gặp ánh nhìn không chút thiện cảm của nữ giúp việc. Đi dọn nhà nấu ăn thôi mà có cần phải trang điểm mặc diêm dúa như đi dạo phố thế không? Linh cảm của cô quả không sai, ai tiếp xúc với Lâm Khải rồi cũng sẽ có ý định xấu mà thôi.
Nể tình chị ta nấu ăn ngon nên cô vẫn tạm thời giữ lại. Cô ta sẽ chẳng có cơ hội mà tiếp xúc với Lâm Khải khi anh đưa quy định không được gặp mặt.
Hôm nay chị ta cũng dọn mệt vì sau khi trang trí xong nhà cô còn chưa kịp dọn vứt rác các thùng và túi lớn nhỏ.
***
Anh ôm cô đưa vào phòng thay đồ chọn quần áo mặc. Đi ra mắt gia đình vợ nên anh mặc quần áo sáng màu khiến cả người như bừng sáng. Anh cài cúc áo không nhìn cô mà dọa:
– Em còn nhìn nữa tôi sẽ làm em tiếp đấy.
Linh Đan chớp chớp mắt kéo xuống chiếc váy màu be vội vã mặc vào. Khóa được anh kéo hộ, bàn tay lạnh chạm vào lưng như điểm huyệt.
– Em là vợ tôi rồi sao vẫn ngượng ngùng thế? Tôi ăn th/ịt em à?
– Anh chẳng vừa ăn th/ịt em còn gì?
– Cứng miệng như vậy bị li/ệt giường cũng không oan đâu.
Cô gỡ tay anh chạy ra đến cửa phòng xoay mặt lại chớp chớp:
– Chú ơi! Già rồi đấy.
Lâm Khải đang đeo dở đồng hồ nghe cô gọi chú thì mặt mũi đen như chó mực hận không tóm được cô lại mà dạy dỗ cho một trận.
Linh Đan thoa kem dưỡng da và một chút son môi liền chạy ra khỏi phòng ngủ khi Lâm Khải đã chuẩn bị xong.
– Em còn dám gọi lần nữa đừng trách tôi.
– Chú ơi… chú ơi…
Tiếng Linh Đan cười giòn tan vọng lại, cái điệp khúc “chú ơi” khiến anh đau đầu nhức óc.
Bước chân sáo nhảy xuống từng bậc cầu thang, Linh Đan đứng chân cầu thang nhìn nữ giúp việc đang quỳ trên sàn lau nhà phía gần ban công ra hồ bơi, chiếc váy body ôm sát khiến chị ta khá chật vật nhưng tư thế lại gợi cảm chào mời. Cô đi tới gần tựa quầy bar lên tiếng:
– Gia chủ là đàn ông trẻ tuổi nên phiền chị lần sau tới mặc quần áo kín đáo một chút đi.
Chị ta đã biết cô xuống nhưng vẫn vờ như không thấy cứ vậy cúi người lau sàn. Đến khi nghe cô nói mới giả bộ giật mình đứng dậy kéo thấp chân váy xuống giải thích:
– Tôi đi công chuyện đến giờ làm nên qua luôn hơn nữa tôi và anh ấy cũng sẽ không gặp mặt nên cô yên tâm.
– Chị gọi chồng tôi thân mật nhỉ?
Chị ta nâng mặt nhìn thẳng cô cười dịu dàng lễ phép nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ mỉa mai ra giọng dạy dỗ:
– Cô còn nhỏ nên tôi khuyên cô yêu đương thì nên biết chừng mực không lỡ sau này không đến được với nhau thì lại hối hận không kịp. Thời đại thoáng nhưng đàn ông vẫn rất để ý chuyện vợ mình từng yêu đương sống như vợ chồng với người khác đấy.
Lúc nãy Lâm Khải đã nhắc chị ta cô là vợ anh nhưng dường như người ta không muốn tin vào điều ấy hay nghĩ cái danh xưng vợ chồng ai cũng có thể dùng một cách bừa bãi được. Linh Đan nhàn nhạt hỏi lại:
– Chị đã có gia đình chưa?
Chị ta bất ngờ trước thái độ điềm tĩnh của cô nhưng vẫn trả lời:
– Tôi chưa kết hôn
– Vậy thì chị có quyền để ý yêu đương tìm người phù hợp với mình nhưng đừng tìm hiểu đến chồng người khác là được. Tôi ngửi thấy mùi trà xanh trên người chị rồi đó.
Lâm Khải xuống đến nơi mở tủ lấy chìa khóa xe gọi:
– Vợ ơi, em vào đấy làm gì? Đi thôi!
Linh Đan nghiêng đầu đáp lại:
– Vâng ạ, đợi em chút.
Cô nhìn thấy sự khó tin trên mặt người phụ nữ mạnh dạn nhấn mạnh:
– Chúng tôi đã kết hôn thì có thể sống với nhau như vợ chồng được không? Nếu chị vẫn muốn làm việc ở đây thì để ý thái độ của mình. Những đồ dùng tôi mua đã xếp ở đâu phiền chị không tự ý thay đổi nhé!
– Vâng tôi biết rồi.
Linh Đan xoay người nhấc lại hai chiếc cốc đôi đặt vào giá sát bên nhau rồi chạy lon ton ra xỏ giày bám tay Lâm Khải. Đi cạnh anh, cô phải đi giày cao gót mới cân xứng được.
– Anh cao bao nhiêu vậy?
Lâm Khải ấn thang máy xong vươn tay ôm eo cô thành thật trả lời:
– Chưa bao giờ để ý nên không biết cao bao nhiêu?
– Hừ, chiều cao của mình còn không biết thì anh quan tâm đến cái gì chứ?
– Số đo ba vòng của vợ.
Thang máy “ting” một tiếng, Linh Đan đi theo anh vào trong mới nổi cáu:
– Anh không nghiêm túc được à?
– Không sao lại mua được đồ cho em vừa vặn thế?
Lúc này cô mới ngẩn người, bộ váy cô đang mặc cũng vừa khít, đồ lót cũng không lệch một size nào mà anh chưa từng hỏi cô size số. Cô chống chế:
– Dù vậy anh cũng phải ý tứ một chút.
– Có hai vợ chồng ý tứ cho ai nhìn hơn nữa em hỏi tôi mới trả lời mà.
Cô dậm châm nhất thời không tìm được lời cãi nên chuyển qua vấn đề xưng hô:
– Anh còn xưng “tôi” em sẽ gọi anh là “chú”
Vốn đã bỏ qua giờ nghe cô nhắc lại anh lập tức túm lấy gáy cô bịt miệng hôn còn cắn một cái. Linh Đan ré lên xoa xoa cánh môi tê nhức, may mà không chảy máu hờn dỗi:
– Chú xấu tính.
– Chú… con m/ẹ nó, em gọi lần nữa có tin tôi đ/è em làm ở đây không?
Vừa lúc ấy thang máy mở ra, một gia đình có cả trẻ nhỏ đi vào. Linh Đan nhìn mặt anh cứng ngắc nuốt lại ấm ức mà túm tỉm cười, tay nắm tay anh nghịch ngợm vẽ vòng vòng thủ thỉ:
– Chú ơi, ở đây có người rồi.
Anh rút bàn tay bị cô nghịch đến ng/ứa ngáy vòng qua vai kéo cô ôm sát lại gằn giọng:
– Em để sức mà khóc đi.
– Chú giận à?
Anh nghiến răng, yết hầu lăn lộn trong tức giận, bàn tay nhẹ vỗ trên vai cô kiềm chế cơn nóng giận đang ngùn ng/ụt ch/áy. Hai đứa trẻ lén lút quay lại nhìn hai người rồi thằng nhỏ hỏi mẹ dù cố nói nhỏ thì thang máy hẹp vẫn khiến cho mọi người nghe thấy:
– Mẹ ơi chú già bạc hết tóc rồi mà chị còn yêu nhỉ?
Người mẹ sượng trân nén cười quay lại bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của Lâm Khải liền xin lỗi giải thích với con:
– Chú còn trẻ, tóc nhuộm thôi.
Ông bố xoa đầu con trai nhắc:
– Con xin lỗi chú đi.
Nó vẫn nhìn Lâm Khải không phục ấm ức xin lỗi. Ngay khi vừa ra thang máy liền nói với chị gái:
– Chú già mà yêu chị còn trẻ là trâu già gặm cỏ non như mẹ hay bảo bố phải không chị?
Chị gái cười tủm nắm tay em trai:
– Nhưng chú ấy đẹp trai mà.
– Chị ấy xinh gái hơn.
Ba mẹ chúng ngượng ngùng kéo con đi nạt:
– Nói về người khác là xấu tính đấy biết không hả?
Linh Đan vốn nhịn cười từ lúc trong thang máy, giờ họ đi xa mới khúc khích cười nói:
– Chú ơi, trẻ con luôn nói thật đó.
Lâm Khải liếc cô một cái giữa tầng hầm cúi xuống hôn như chốn không người. Linh Đan giãy dụa bị vòng tay anh ôm chặt không buông. Mắt cô mở lớn ngại ngùng khi người trong tòa nhà đi qua đi lại tò mò ngó nhìn thậm chí cả người lái xe ô tô qua còn đi chậm mở cửa dõi mắt vào họ.
Anh hết tức giận cô mới được buông ra, vừa xấu hổ vừa thở hụt hơi nhưng không dám mở miệng đổ thêm dầu vào lửa.
Lên xe anh vẫn làm mặt lạnh, cô ấm ức:
– Anh xưng tôi em sẽ gọi chú.
Anh liếc qua cô nhấn chân ga xe vút ra khỏi chỗ đậu, tiếng động cơ xe gầm rú hết cả một tầng hầm. Ra đường lớn, xe vẫn không giảm tốc độ còn lạng lách đi nhanh hơn. Linh Đan nhắm mắt hét lớn:
– Chồng ơi em say xe đấy.
– Không ai tin một tay đua lại say xe đâu.
Bị vạch mặt, Linh Đan thu lại vẻ sợ sệt bình thản hỏi:
– Sao anh biết hay vậy?
Cô khá thích tốc độ nhưng đang đi trên phố mà lái xe nhanh như này dễ làm kinh động người đi đường mà lỡ bị cảnh sát giao thông giữ lại thì không hay lắm. Cô vậy nhưng tuân thủ luật pháp nghiêm chỉnh, chưa từng để ba và anh phải đứng ra xin lỗi cho lần nào.
Thật may đến tận lúc dừng xe rồi họ vẫn bình an vô sự nhưng sau đó không lâu anh nhận được thông báo phạt nguội vì đi quá tốc độ cho phép.
Xuống xe, anh xách theo quà tặng. Linh Đan níu tay anh lại, lúc này mới lo lắng:
– Liệu ba mẹ em có sốc không anh? Hay tạm giấu chỉ nói chúng ta đang tìm hiểu hẹn hò thôi.
– Đến lúc bị phát hiện ba vợ tức giận ném anh vào ăn cơm nhà nước thì sao?
Cô bám tay anh chớp chớp mắt khi người ta đã đổi xưng hô mà ngọt ngào đáp lời:
– Em sẽ xin cho anh.
– Để anh nói, ngoan ngoãn ngồi yên đừng làm loạn là được.
– Vâng
Thấy cô, hai cảnh vệ mỉm cười chào hỏi lập tức cho mở cổng. Dù đã thống nhất nhưng rồi vừa nhác thấy ba mẹ trong nhà, trống ngực cô lại đ/ập dồn treo lơ lửng. Biết là ba mẹ sẽ không phản đối nhưng đến mức kết hôn luôn rồi thì không sốc mới lạ.
Vừa thấy hai người, anh trai cô từ trong nhà đã trừng mắt lớn tiếng:
– Hai đứa làm gì mà gọi không nghe máy.
– Anh gọi cho em à?
Linh Đan lấy điện thoại ra mới phát hiện từ sáng vẫn còn để chế độ im lặng, bảo sao anh gọi nhỡ bao nhiêu cuộc mà không biết.
– Có chuyện gì mà anh gọi em nhiều thế?
Trọng Tường liếc qua Lâm Khải hừ lạnh một cái đi vào phòng khách. Anh còn chưa nói với bố mẹ chuyện hai đứa vừa đăng kí kết hôn hôm nay. Kiên nhẫn lắm mới đợi được bọn chúng đến mà hỏi tội.
Đến phòng khách, Lâm Khải chào hỏi đem quà tặng từng người trong nhà. Chỉ anh Tường nhận còn ba mẹ thì từ chối như một thói quen.
– Đến ăn cơm là được rồi không cần quà cáp đâu.
Trọng Tường ghét bỏ nhìn Lâm Khải nhưng vẫn nói đỡ:
– Quà con rể tặng sao ba mẹ lại không nhận, mau nhận đi đừng khách sáo.
Mẹ đ/ánh anh một cái m/ắng:
– Con đừng nói linh tinh, em gái con còn chưa gả cho người ta đâu.
Ba cô điềm đạm nói:
– Cháu chắc cũng hiểu cái khó của cô chú, không thể nhận quà được. Hai đứa tìm hiểu nhau nên không cần câu nệ. Mau ngồi đi đã rồi nói chuyện.
Lâm Khải chưa vội ngồi nắm lấy bàn tay Linh Đan, các ngón tay lồng vào nhau chắc chắn mở lời rõ ràng:
– Ba mẹ vợ, bọn con đăng kí kết hôn rồi.