#48
Chậm rãi rũ mắt nhìn xuống khi nghe câu cuối cùng. Linh Đan gỡ tay Phương Ngân đang bám mình ra đè xuống sự khó chịu trong lòng:
– Chị say rồi về nghỉ đi, tỉnh táo đợi anh Khải về rồi chúng ta nói rõ ràng. Chỉ cần anh ấy chọn chị, em sẽ để hai người trở về bên nhau.
– Em nói thật phải không?
– Ừm
Phương Ngân lau nước mắt muốn đứng dậy nhưng đứng không nổi lại ngã nhào xuống sàn nhà. Linh Đan thở dài cúi người đỡ chị ta lên.
– Để em đưa chị về.
– Chị không muốn về, chị muốn ở đây chờ anh Khải. Anh ấy kết hôn với em vì quyền thừa kế, bây giờ chị tỉnh rồi, chị có thể kết hôn với anh ấy. Em sẽ không làm khó anh ấy phải không?
Bên tai Linh Đan bùng nhùng thông tin gì mà kết hôn vì quyền thừa kế. Cô biết chị ta say nhưng đó cũng có thể là lí do cho việc Lâm Khải dứt khoát kết hôn với cô một cách chóng vánh. Cô xốc tay Phương Ngân cố kiềm chế nói:
– Chị say rồi đừng nói linh tinh nữa.
– Không nói linh tinh đâu, chị có bằng chứng.
Nói rồi Phương Ngân lấy điện thoại ra tay khua loạn xạ mở điện thoại mà vì say không mở được nên nhờ cô:
– Em vào file ghi âm đi, chị không nói linh tinh đâu.
Linh Đan thở dài cầm lấy hỏi:
– Mật khẩu điện thoại là gì?
– 0809
Đó là ngày tháng sinh của Lâm Khải, Linh Đan cũng chẳng có sức mà để ý đến nó nữa, tay cô run run mở lên vào mục file ghi âm. Trong đó có rất nhiều file nhưng có một chỗ lưu là Kết hôn nên cô ấn vào. Đó là bản ghi của một cuộc gọi có câu hỏi của Phương Ngân: “Anh kết hôn vì quyền thừa kế sao?”
Tiếng “Ừ” trả lời rất nhỏ, rất nhẹ của Lâm Khải nhưng khi cô nghe được lại vang vọng đâm vào tai đau buốt đến ù đặc cả màng nhĩ. Bàn tay cầm điện thoại phải nắm chặt mới không rơi xuống.
Cảm giác lạnh lẽo cứ vậy buốt đến tận sâu thẳm trong tâm hồn. Cô đã rất nhiều lần muốn tìm lí do cho sự thay đổi quá đột ngột của anh nhưng rồi cuối cùng chẳng ngờ được anh muốn lợi dụng cô vì việc riêng.
Anh không ép buộc là do cô tự nguyện nhưng vẫn tồn tại cảm giác thất bại. Người anh yêu là cô ấy chứ không phải cô, chẳng qua người ta không tỉnh lại nên mới chọn cô làm nước cờ mới.
Nhìn cô gái khóc đến gập người trên sàn, trái tim cô lạnh lẽo cũng có thể hiểu được nỗi đau chị ta đang chịu đựng. Cô mới yêu anh không lâu thôi còn người ta đã hơn chục năm rồi làm sao có thể buông bỏ được.
– Chị biết mình sai rồi nhưng chị không thể làm khác được, coi như chị xin em hãy trả anh ấy cho chị được không? Chỉ cần em buông tay là được.
– Chị nghĩ anh ấy sẽ quay về bên chị sao?
Cô không biết giọng mình đã lạc đi từ bao giờ. Phương Ngân nhẹ lắc đầu, cả người suy sụp rồi lại khóc. Chính cô ấy cũng không biết đáp án chỉ nghĩ rằng nếu Linh Đan từ bỏ thì sẽ có cơ hội làm lại. Chỉ là cô để anh cô đơn quá lâu nên tình cảm tạm lắng xuống… Lâm Khải chắc chắn không phải người dễ từ bỏ nhưng sao anh lại từ bỏ cô.
– Vậy chị cầu xin em có tác dụng gì chứ?
– Chị chỉ muốn thử một lần.
– Vậy chị có nghĩ đến cảm giác của em không?
– Em còn trẻ còn tương lai xán lạn rực rỡ dù không có Lâm Khải…
Lời nói cứ vậy nhỏ dần nhỏ dần rồi cả người chị ta vô lực nằm trên sàn nhà mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn nức nở nhắc đến Lâm Khải. Linh Đan đứng rất lâu trong ánh sáng yếu ớt không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này là gì nữa.
Cô không ghét chị ta nhưng cũng không thể đồng cảm được vì đó là chồng cô, hai người yêu nhau kết hôn là tự nguyện vì sao phải vì người khác mà buông tay.
Cúi xuống đỡ Phương Ngân lên sofa, cô ngồi thẫn thờ nhìn đối phương gầy gò xanh xao yếu ớt đến đáng thương. Chị ta nói đúng, cô hơn chị ta mọi mặt nhưng sao cô lại phải nhường anh chứ? Chờ anh về, cô sẽ nói chuyện sẽ cùng anh quyết định xem giải quyết thế nào?
Chiếc điện thoại trên tay đột nhiên sáng đèn, cô không bất ngờ khi nhìn thấy tin nhắn của Lâm Khải trả lời cho tin chị ta nhắn lúc sớm.
“Anh bận, em mới ốm dậy ngủ sớm đi cho nhanh khỏe.”
“Chúc mừng sinh nhật em, vui vẻ và bình an!”
Liếc nhìn đồng hồ thực sự đã qua ngày mới. Rõ ràng chỉ là sự quan tâm đơn thuần thôi nhưng cô lại khó chịu khủng khiếp. Bàn tay vô thức mở điện thoại lên mở ra khung chat của họ. Mỗi ngày đều có tin nhắn an ủi động viên của anh dành cho người ta, có cả những tin nhắn dỗ dành khi cô ấy biết anh đã kết hôn… tất cả như một nhánh hoa đầy gai sinh sôi nảy nở trong lòng cô khẽ động đậy là gai nhọn ấy đ/âm vào da thịt.
Lướt thêm, cô bủn rủn tay chân, đầu óc choáng váng hơn khi hai người đang nghi ngờ ba cô là kẻ chủ mưu sát hại hai người mẹ của họ.
“Nếu ba cô ấy chính là kẻ chủ mưu sát hại mẹ chúng ta, anh sẽ thế nào? Có dám tố cáo ba vợ của anh không?”
“Anh không thể vì cô ấy mà bỏ qua cho ông ta được.”
“Ông ta bị mẹ anh điều tra ra khuất tất nên gi/ết người diệt khẩu để địa vị không bị ảnh hưởng. Khi mẹ em tìm ra cũng đã lập tức gi/ết bà ấy.”
Trước sự chất vấn hàng loạt của Phương Ngân, anh chỉ đưa ra câu trả lời duy nhất:
“Anh sẽ tìm hiểu nên em đừng manh động sẽ nguy hiểm.”
Dù chẳng có bằng chứng nào được đưa ra nhưng cô ấy đã gần như khẳng định chủ mưu là ba cô.
“Anh sợ ông ta biết em đã tỉnh sẽ lần nữa g/iết em sao?”
Anh cũng nghi ngờ ông ấy trước lời buộc tội của Phương Ngân? Có phải vì sợ cô nói ra với ba nên anh mới giữ kín chuyện về chị ta.
Anh định tìm hiểu bằng cách nào, có phải lợi dụng cô để tìm ra manh mối? Anh nghi ngờ ba từ bao giờ? Có phải trước khi quyết định yêu đương với cô không?
Vì quyền thừa kế, vì điều tra ba cô nên anh mới thay đổi chóng mặt từ bài xích, ghét bỏ, thờ ơ, lạnh lùng sang thâm tình yêu đương rồi kết hôn. Cô là nước đi để anh lợi dụng để đạt được mục đích.
Vậy mà cô đã tin vào thứ hạnh phúc đầy toan tính ấy.
Ba cô không phải người như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm. Ông rất thanh liêm còn nghiêm khắc với cả anh Tường khi bắt đầu bước chân vào con đường mặc cảnh phục. Không thể vì danh lợi địa vị mà giết người được.
Nguồn thông tin quá lớn và quá bất ngờ khiến cô không kịp trở tay.
*****
Phương Ngân bị lay gọi dậy nên mới nheo mắt he hé nhìn, đầu óc có chút mê man nhận ra chị Thục liền kêu ca:
– Sao chị lại gọi em dậy, mệt muốn chết. Em đau đầu quá cho em cốc nước.
Thục đi lấy nước đem đến nâng người dậy cho uống hỏi:
– Sao em lại ngủ ở đây?
Ngỡ đêm qua uống rồi ngủ ngoài phòng khách nên Phương Ngân cũng không muốn giải thích nhưng khi nhận ra đây không phải nhà mình mới nhảy dựng lên:
– Sao em lại ngủ ở đây? Rõ ràng hôm qua em đã về nhà rồi cơ mà?
– Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai? Sáng nay chị thấy sàn nhà đầy lon bia, có phải em uống say rồi mò lên đây tìm Lâm Khải không?
– Em không nhớ nữa. Linh Đan dậy chưa chị? Có lẽ đêm qua em làm phiền người ta rồi.
– Giờ này thì chưa đâu, mau về nhà đi để chị nấu bữa sáng rồi mang xuống.
Phương Ngân vẫn còn choáng, nghiêng ngả đứng dậy cầm điện thoại trên bàn đi về nhà. Nhìn bộ dạng mình phản chiếu lên tường đá, tệ đến mức không chấp nhận nổi khi mắt mũi sưng vù, đầu tóc thì rối tinh rối mù…
Về nhà vệ sinh tắm rửa tỉnh táo xong thì chị Thục cũng mang cháo, sữa hạt cùng bánh bao về. Ngồi vào bàn ăn, chị ta nói:
– Bình thường 6h30 cô ta dậy mà nay chưa thấy đâu.
– Đêm qua em lên làm phiền chắc cô ấy ngủ muộn nên dậy muộn thôi.
– Sao em uống say lại lên đó? Lâm Khải đã về đâu, chừng nào cậu ấy về thì em hãy cho cô ta nhìn tình cảm thân thiết của hai người đã bị cô ta cướp đi như thế nào?
Phương Ngân không chú ý đến lời chị ta nói. Lâm Khải sẽ không cho cô cơ hội ấy. Khi cô quyết định không đi học, muốn vào công ty của anh học việc và đi làm luôn thì anh lại thay đổi quyết định muốn cô sang Thụy Điển.
Cô biết anh đang muốn đưa cô tránh xa vợ mình. Tại sao người rời đi lại là cô chứ? Anh muốn dùng cách này để chấm dứt quan hệ với cô sao?
Không muốn, cô không muốn cả đời này trở nên xa lạ với anh. Nếu sang đó, anh sẽ bỏ cô lại mà không quan tâm nữa…
Nhưng Lâm Khải dường như đã quyết định rồi… nhất định phải có cách để ở lại, ở gần anh, cô không muốn tiếp tục xa nhau nữa.
– Em làm sao mà mặt mày khó coi vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Chiếc bánh bao trong tay từ lúc nào đã bị vò nát, Phương Ngân nhìn người đối diện hỏi:
– Anh ấy là của em vậy em giành lại có sai không?
– Tất nhiên là không sai rồi, cô ta mới là người sai ấy.
– Đúng vậy, nếu cô ấy không xuất hiện, anh Khải chắc chắn vẫn chờ em.
Dù nói vậy nhưng trong lòng dường như đã sớm hổng một chỗ lớn khiến gió lùa vào không ngừng. Người ta thật khó mà chấp nhận những chấp niệm đã qua. Điều đau lòng nhất không phải là dứt khoát cắt đứt mà kí ức cũ cứ ngày đêm ùa về khiến cô không cam lòng chấp nhận.
*****
Tan làm tranh thủ ghé qua nhà ba mẹ nhưng chưa ai về. Bác giúp việc thấy cô sớm đã nhận ra sắc mặt không tốt liền hỏi thăm:
– Đã xảy ra chuyện gì với cháu phải không?
Cả ngày nay cô đã cố gắng để không bị chi phối, vùi mình vào làm việc, trang điểm cẩn thận che giấu sự mệt mỏi vậy mà người đã chăm sóc cô từ nhỏ vẫn nhận ra. Cô nhẹ lắc đầu, bà không hài lòng pha nước cho cô uống.
– Tối nay cháu ở đây ăn cơm đi, bác nấu món cháu thích nhé!
– Dạo này nhà cháu ai cũng về muộn vậy sao bác?
– Đúng rồi, ai cũng bận hết.
– Ba mẹ cháu có cãi nhau hay giận dỗi gì không ạ?
– Không có, từ hôm ấy chắc hai người làm hòa rồi. Cháu đừng lo lắng.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô lên phòng tắm rửa thay quần áo ra cho thoải mái. Mãi gần đến giờ ăn cơm, anh và mẹ mới về ai nấy đều phờ phạc. Thấy cô như thấy vật thể lạ mà ngạc nhiên đến lúng túng:
– Sao con về mà không gọi mẹ?
– Mẹ không mong con đến sao? Mấy nay con bận không tới thôi mà.
– Không phải, nói thì mẹ sắp xếp về sớm chơi với con.
Linh Đan chống cằm nhìn anh trai phờ phạc hỏi:
– Anh cũng không chào đón em à? Dạo này có bạn gái hay sao mà im ắng thế?
– Con bé ngốc, đợi anh thay đồ xuống ăn cơm rồi nói chuyện với em.
Cô không thèm giữ nhìn mẹ và anh đi về phòng. Trong lúc ấy, bác giúp việc đem yến chưng ra bắt cô ăn trước. Ăn xong lại ngồi đợi chưa ai xuống, cô thấy lạ liền đi lên tìm. Mẹ không ở phòng nên cô bắt đầu có chút nghi ngờ mà thả dép đi chân trần không phát ra tiếng động đến phòng anh trai. Đúng như dự đoán, mẹ đang ở trong đó. Cô không gỡ cửa chỉ nhẹ nhàng mở hé ra.
– Con đã lo xong giấy tờ cho Linh Đan chưa?
– Mẹ, chúng ta phải nhờ Lâm Khải thuyết phục con bé đi mới được. Tự dưng bảo nó đi du học làm sao được.
– Chuyện của ba con không thể giấu mãi được, nếu người ta thông tin rộng rãi thì em con sẽ ra sao chứ? Bạn bè trong trường nhìn nó thế nào? Mẹ không muốn con bé bị ảnh hưởng đâu.
Trọng Tường vò đầu bứt tai thở dài:
– Con đang giải quyết mọi chuyện hơn nữa con tin ba không dính vào mấy chuyện này chẳng qua do phó thủ tướng bị điều tra mới liên đới thôi. Nhất định ba sẽ được minh oan.
– Nếu người ta đã muốn quy tội con nghĩ thoát được hả? Cố gắng đưa em con đi đi, đợi ở nhà giải quyết ổn thỏa rồi tính.
– Vấn đề lớn nhất là ở chỗ cô ta, đó là cái bẫy mà ba vô tình vướng vào. Nếu thực sự chứng minh được đó là con ba thì không có bất kì cơ hội nào cho ông ấy nữa.
Linh Đan đứng bất động c/hết trân tại chỗ. Tại sao ba bị điều tra mà cô không hay biết gì vậy? Rồi sao ba có con với ai nữa vậy? Chẳng lẽ việc ba qua lại với cô gái kia là thật sao?
Định đẩy cửa đi vào nhưng nhìn mẹ lo lắng cho mình đến nhợt nhạt cả mặt mũi cô lại không động tĩnh. Im lặng coi như không biết gì để mẹ bớt đi một gánh nặng sẽ tốt hơn. Cô sẽ tự tìm hiểu mọi chuyện. Chắc chắn mới đang tiến hành điều tra kín nên chưa ai bên ngoài biết chuyện gì?
Lẳng lặng trở về bàn ăn, cô vờ như không biết gì khi hai người xuống đến nơi. Anh giỏi giấu cảm xúc nhưng vốn đã biết chuyện nên cô vẫn nhìn ra sự bồn chồn lo lắng xuất hiện trên mặt còn mẹ dù quan tâm gắp đồ ăn cho cô nhưng giọng nói không hề bình thường.
– Đan này, hay con đi du học nhé! Mẹ vẫn muốn cho con ra nước ngoài học vài năm rồi về làm cho mẹ.
– Con đã kết hôn rồi sao đi được nữa mẹ.
– Kết hôn thì sao chứ? Mẹ nói con nghe, phụ nữ thời hiện đại cũng phải có sự nghiệp đừng có dựa chồng hay vì chồng mà từ bỏ tương lai.
Để mẹ bớt lo lắng, cô nhẹ mỉm cười:
– Vâng, con sẽ suy nghĩ và bàn bạc với anh Khải rồi báo mẹ nhé!
– Nếu đồng ý ăn Tết xong mẹ sẽ lo cho con đi luôn.
– Vâng
Nghe thấy mẹ thở nhẹ như trút thêm được gánh nặng, cô không khỏi đau lòng. Nếu mẹ biết chuyện của cô, biết Lâm Khải còn nghi ngờ ba hại chết mẹ anh ấy thì sẽ thế nào chứ?
Chưa kịp ăn xong, anh Tường có điện thoại lại vội vã ra khỏi nhà. Không thể diễn mãi sự bình thản trước mắt mẹ nên chơi với mẹ một lúc thì ra về. Nếu cứ đối diện giấu nhau thực sự rất mệt mỏi, cô không muốn mẹ lo lắng thêm cho mình nữa.
Ba chồng đang ở sở cảnh sát nên cô tới quán café gần đó hẹn ông ra gặp. Vừa nhìn thấy cô, ông đã hỏi:
– Con biết chuyện rồi phải không?
Linh Đan khẽ gật đầu hỏi:
– Ba con bị điều tra từ khi nào? Những tội danh gì hả ba?
– H/ối lộ, th/am ô, r/ửa t/iền và…
Ngập ngừng một chút, ông đè thật thấp giọng:
– Con gái nuôi của chủ nhiệm Trần tố cáo ba con đã c/ưỡng ép cô ta đến có th/ai. Hiện tại chưa có bằng chứng nhưng vẫn bất lợi cho ba con, phải đợi thai đủ tuần kiểm tra ADN đứa trẻ mới có thể minh oan cho ông ấy.
– Ba là đồng nghiệp làm cùng ông ấy có tin ông sẽ làm nên những việc ấy không?
Ông nhẹ lắc đầu, cô thở nhè nhẹ:
– Chắc chắn ba con bị hãm hại.
Nói rồi cô cũng không giấu ông chuyện Lâm Khải nghi ngờ ba là chủ mưu s/át hại mẹ anh qua tin nhắn với Phương Ngân.
– Rất có thể kẻ nào đó đang nhắm đến ba con, cô gái kia cũng được gài vào. Chủ nhiệm Trần cũng không ngờ con gái nuôi của ông ta lại tố cáo bộ trưởng.
– Cô ta là ai? Ba có biết cách liên hệ không để con đi gặp.
– Cô ta là Kiều Phương Nguyệt. Chắc con biết cô ta chứ?