#52
Ngó mặt xuống thấy Nguyên hai tay xách nặng, cô đuổi:
– Anh về đi.
– Chị dâu nhỏ, em mang trà chiều và bánh tới.
– Không nhận
Hà Vy nghe vậy nhổm người nhòm xuống. Gã đàn ông cao lớn toàn thân đen, sắc mặt ảm đạm nhăn nhó khó xử đang nhìn từng người trong cửa hàng cầu cứu. Cô nhìn Linh Đan dụ dỗ:
– Người ta nhận lệnh mang đến không ăn bỏ đi phí.
– Mày thích thì ăn
Nghe Linh Đan nói thế, Hà Vy chạy vèo xuống nhận đồ:
– Cảm ơn anh nhé! Báo anh Khải nhất định tôi sẽ chăm vợ anh ấy chu đáo.
– Cảm ơn cô.
Nguyên thở phào nhẹ nhõm để đồ trên bàn rồi nhanh chóng rời đi như sợ Linh Đan gọi giật lại bắt trả đồ.
Hà Vy lấy khẩu phần Linh Đan thích ăn đem lên lê la:
– Dù sao cũng Tết rồi, tha cho anh ấy đi nhé!
– Mày có để tao làm nốt còn nghỉ không?
– Anh ấy đang ngoài cửa kìa, người ngồi trên xe đấy.
– Mày còn nói nữa đừng trách tao đánh người.
Không nói nữa, Hà Vy chạy lại tầng một cùng mọi người ăn bánh uống trà, mắt liếc ra chiếc xe đậu bên kia đường. Cửa kính hơi hạ xuống, nhìn rõ người đàn ông mái tóc bạch kim ngồi phía sau, ánh mắt xuyên qua cặp kính mắt dõi đến tầng 2 nơi văn phòng Linh Đan làm việc.
– Nếu chị có chồng như Linh Đan sẽ không thể giận đâu. Anh ấy đã phạm lỗi gì thế?
Hà Vy nhìn người vừa hỏi nhẹ lắc đầu:
– Chị đừng hỏi không lại bị trừ lương đấy.
Dọn dẹp xong cửa hàng, mọi người lục đục nhận quà nghỉ Tết. Linh Đan đóng cửa hàng ngồi sau xe Hà Vy đến bệnh viện phụ sản. Ôm chặt bạn, gió mát lạnh thổi lên mặt, cô biết Lâm Khải đi sau nhưng không một lần ngoảnh mặt lại.
– Sao mày không học lái xe đi? Anh Duy mua xe cho mày rồi còn gì?
– Tao thích đi xe máy hơn, lạng lách thoải mái nhen.
Nói là làm, đường phố 30 Tết đông đúc, Hà Vy lách xe lạng lách qua dòng người cắt đuôi xe Lâm Khải.
Nguyên ôm vô lăng thầm mắng người khi dòng xe cộ chắn ngang hại anh không theo kịp chiếc xe máy lao vun vút. Liếc mắt nhìn Lâm Khải ngồi phía sau lặng thinh không nói gì anh cũng yên tâm hơn. Từ hôm xảy ra chuyện, người ta gần như không mở lời nhiều, ngày làm việc, đêm không ngủ đi canh gặp vợ nhưng người ta không gặp. Đáng thương hơn đáng trách nhưng chị dâu nhỏ lạnh lùng quá!
Phòng bệnh đông người, tiếng cười rộn rã, Linh Đan cùng Hà Vy xách theo quà cáp lỉnh kỉnh thò mặt vào chào hỏi. Quỳnh Trang trong phòng hớn hở cười như được mùa, chồng ngồi bên cạnh đút cháo cho ăn. Hạnh phúc đầy trong đáy mắt.
Hai người nhanh chóng tranh giành bế được hai thằng nhóc đỏ hỏn. Mẹ chồng Quỳnh Trang biết ý đuổi mọi người trong gia đình về.
Gia Khiêm đem bát vợ đã ăn hết đến khay chuyển cho y tá. Điện thoại có tin nhắn đến, anh nhìn Linh Đan đang cưng nựng thằng nhóc liền lén chụp ảnh gửi đi.
“Giá như cậu thả cho cô ấy một cục cưng trong bụng có phải dễ dàng hơn rồi không?”
Lâm Khải nhìn bức ảnh Linh Đan bế bé con cười híp mắt thấy lời Gia Khiêm nói cũng đúng. Nếu như Linh Đan có bầu, có phải cô sẽ vì con mà tha thứ cho anh không?
Vuốt trả lời tin nhắn, anh hỏi dò: “Em lên đó được không? Coi như thăm Quỳnh Trang.”
Gia Khiêm nhìn vợ nói chuyện cùng bạn có chút ái ngại nhưng cuối cùng vẫn nhắn số phòng cho Lâm Khải lên thăm còn dặn dò: “Đem theo sữa cho trẻ sơ sinh đấy.”
Nói rồi anh chụp vỏ hộp sữa cho Lâm Khải. Lấy lí do thăm vợ anh thì cũng phải mang đồ mới tin được chứ?
– Sao mày đẻ giỏi thế hả Trang? Một lần ra tận hai cục cưng thế này?
– Còn phải nói, chúng mày thử đi biết đâu cũng vậy.
Linh Đan đang cưng nựng bé con chợt tắt hẳn nụ cười. Hà Vy cùng Quỳnh Trang cũng phát hiện ra người vừa được Gia Khiêm mở cửa cho vào phòng. Không hẹn mà gặp, cả ba đều lờ họ tiếp tục nói chuyện và chơi đùa cùng hai đứa nhỏ.
Gia Khiêm cười không nổi lắc đầu với bạn đón lấy cả thùng sữa tìm cớ mắng:
– Cậu mua lắm sữa thế này tưởng con tôi là lợn đấy à?
Anh chỉ bảo cậu ta mua một hộp cho có thôi ai ngờ đem cả một thùng đến. Hai đứa uống tới bao giờ mới hết.
Mắng bạn lớn vậy mà ba người kia vẫn không thèm chú ý đến. Anh đành hắng giọng với vợ:
– Em yêu, Lâm Khải tới thăm em.
Quỳnh Trang nhìn Linh Đan nhưng cô ấy lờ đi nên đành chào hỏi cảm ơn Lâm Khải đầy khách sáo. Tự dưng trong phòng trở nên gượng gạo khi cứ người nọ nhìn người kia không biết nói gì. Quỳnh Trang đá lông nheo với Hà Vy nhưng nó dính lấy thằng cu con tảng lờ coi như không phải chuyện của mình. Chỉ có hai vợ chồng cô là khó xử, hai đứa bạn cô ôm ấp hai thằng bé còn hai gã đàn ông cứ đứng trơ trơ giữa phòng.
Một hồi, Gia Khiêm lôi Lâm Khải sang phòng khách ấn ngồi xuống hạ âm giọng:
– Cậu nhìn người ta như vậy thì giải quyết được gì chứ?
– Anh không thấy cô ấy còn chẳng thèm nhìn em à?
– Bạn gái cũ chưa khai gì sao?
Lâm Khải nằm vật ra sofa rút hộp thuốc lấy một điếu ngậm lên miệng lườm anh ghét bỏ sẵng giọng:
– Đừng nhắc đến cô ta khiến em nổi điên.
– Ai cho cậu hút thuốc ở đây?
– Em không hút
– Vậy lấy ra làm gì?
– Em ngậm thuốc thôi anh cũng không cho nữa là sao?
Hiện tại tất cả mọi thứ đều đi vào ngõ cụt chưa phá tường được để đi ra. Người của anh cùng cảnh sát đều tốc lực điều tra, manh mối duy nhất là Phương Ngân nhưng cô ta chỉ biết khóc lóc nói không liên quan. Anh mặc kệ cứ nhốt trong nhà một bước cũng không được ra ngoài.
Phương Nguyệt vừa xuất hiện tìm gặp mẹ vợ, anh liền cho người tóm cổ nhốt lại. Anh không ngờ cô ta lại tính kế được ba vợ từ lúc nào. Khi anh biết được, mọi chuyện đã đi quá xa. Chuyện của ba vợ đang rối reng, ban đầu anh cũng tin lời Phương Ngân nhưng sau từng ấy chuyện xảy ra, anh tin vào trực giác của mình. Đúng là năm đó có ba vợ anh ở chức danh ấy, ông cũng là người trực tiếp điều hành án đó và để nó rơi vào ngõ cụt nhưng anh vẫn không muốn tin ông liên quan.
Bởi nếu ông thực sự liên quan, anh và Linh Đan không còn bất kì cơ hội nào nữa. Anh có thể nhắm mắt bỏ qua nhưng ông bà ngoại thì không? Thậm chí Linh Đan cũng sẽ không chấp nhận.
Anh đang cố chắp nối lại mọi việc để nối các móc xích với nhau. Phương Nguyệt bị anh tóm khai nhận lợi dụng ba vợ để ba cô ta thuận lợi nhập khẩu gỗ trái phép nhưng không ngờ ông lại bị điều tra vào lúc này. Anh không tin mục đích chỉ đơn giản như thế? Gần đây anh cũng cho người theo dõi ba cô ta nhưng không có động tĩnh gì. Cuối cùng thì Thục là người của ai cài vào, người đó chắc chắn rất hiểu anh…
Gia Khiêm nhìn sắc mặt mỗi lúc một tối tăm của Lâm Khải hỏi:
– Cậu sẽ không để ý chuyện cô ấy bị hãm hại chứ?
– Không nhưng tìm được thằng chó đó em sẽ gi/ết nó.
Đáy mắt Lâm Khải lộ rõ vẻ phẫn nộ, tức giận cùng sự đau đớn. Dường như không thể trút giận được, sự u ám cứ vậy tích tụ trong lòng, anh ôm đầu vò tóc cắn nát điếu thuốc, cả người gập thấp, nhịp thở gấp gáp như phát bệnh. Gia Khiêm thở dài vỗ nhẹ lưng Lâm Khải:
– Bình tĩnh, cô ấy sẽ hiểu cho cậu thôi.
– Nếu em về nhà ngay, cô ấy không bị người ta hãm hại, đó là lỗi của em.
– Cậu phải ép được Phương Ngân khai ra thằng khốn đó.
– Cô ta sống c/hết nói không biết chuyện ấy, hôm qua còn cắt cổ tay tự tử để chứng minh nữa. Em đứng im nhìn cô ta ch/ết dần có phải em khốn nạn lắm không?
– Rồi ch/ết chưa?
– Gia Vũ đã xử lí rồi. Cậu ta nói phải giữ lại người mới tìm hiểu được mọi chuyện.
– Chuyện của ba vợ cậu lại dây với ba của Phong Hưng mà cậu ta cũng đang dồn người tìm vợ nên tạm thời phải kiên nhẫn đợi. Thực sự mà điều tra thì chẳng có bông tuyết nào không dính bụi đâu.
Linh Đan đứng nép bên tường, dù họ nói rất nhỏ nhưng cũng nghe thấy một phần vấn đề. Quỳnh Trang cùng Hà Vy giữ cho hai đứa trẻ im lặng để Linh Đan nghe lén. Mấy người đàn ông này vô cùng kín tiếng, một khi chuyện đã lọt vào tai họ thì không thể bay ra khỏi miệng.
Cô không ngờ chuyện của ba lại rắc rối đến như vậy? Phương Ngân tự tử chẳng lẽ thực sự bị oan. Mọi vấn đề đều do Thục chủ mưu vì chị ta phụ trách ăn uống cho cả cô ta nữa.
Hiện tại chị ta đang ở đâu không ai tìm thấy… mọi nguồn vấn đề chỉ cần tóm được chị ta sẽ có câu trả lời. Gã đàn ông kia không liên hệ với cô thêm lần nào nữa…
Lặng lẽ về trước không cho Lâm Khải biết. Hà Vy lái xe băng băng ép cô đi lượn lờ trên phố đón không khí Tết mặc kệ anh Duy gọi điện giục liên hồi. Mãi đến tối, Hà Vy mới đem cô về nhà.
Đêm giao thừa, ngồi bên ban công ôm gối xem bắn pháo hoa. Mắt nhiều lần nhìn đến người dựa xe đứng ngoài cổng nhưng cô lờ anh như không khí.
Pháo hoa cứ sáng rực rỡ trên bầu trời, nhà nhà rộn ràng không khí đầm ấm. Từ khi sinh ra, năm nào cả nhà cũng quây quần đón giao thừa vậy mà năm nay chỉ có mình cô. Mẹ nghỉ Tết, anh Tường liền ép bà về quê nghỉ ngơi cùng ông bà ngoại, anh thì không phải trực Tết nhưng vì chuyện của ba ngày càng căng thẳng nên toàn bộ thời gian đều ở cơ quan.
Điện thoại thi nhau báo đến tin nhắn chúc mừng năm mới. Mục tin nhắn mới cũng có của người đang đứng ngoài cổng nhưng từ lâu cô không mở ra, không đọc tin nhắn cũng như không nhận cuộc gọi từ anh. Cô còn chưa đủ can đảm để chặn số người ta. Ly hôn cũng không nói được chỉ âm thầm chịu đựng chờ đợi khi cô đủ bình tĩnh sẽ gặp anh.
Xem xong bắn pháo hoa, trả lời hết tin nhắn của bạn bè trừ chồng, cô định đi ngủ nhưng cảnh vệ gọi vào báo Lâm Khải đòi vào nhà. Ngó mặt nhìn ra cổng, cô mở điện thoại gọi cho anh. Điện thoại được kết nối, cô dùng ngữ điệu xa cách ghét bỏ hỏi:
– Anh muốn gì?
– Muốn gặp em, để anh vào nhà một chút thôi.
– Để làm gì? Tôi không muốn gặp anh.
Dù đã điều chỉnh tâm trạng nhưng nói chuyện với anh, những thứ không đáng nhớ lại thi nhau ùa về khiến tâm tình trở nên tồi tệ lẫn kích động.
Khi cô định tắt máy, anh vội nói:
– Vợ, anh nhớ em! Cho anh gặp em, chỉ một chút thôi.
Tết người ta sum vầy bên gia đình còn anh và cô đều lạc lõng cô đơn. Thế nhưng cô vẫn không đồng cảm nổi với anh mà mỉa mai:
– Anh không về đón Tết cùng chị ta đi còn ở đây làm gì? Người ta lại khóc lóc buồn bã cần anh an ủi động viên đấy.
Cô nghe thấy nhịp thở của anh nặng nhọc gần như rít lên. Anh hạ giọng thật thấp nghe như cầu xin:
– Bé con, cho anh vào.
Cô không trả lời đứng im nhìn ra ngoài lặng lẽ tắt điện thoại vào tin nhắn gửi hết cho anh những ảnh chụp màn hình tin nhắn của hai người họ cùng bản ghi âm kia để cắt đứt mọi hi vọng trong lòng anh. Anh có thể không để ý cô bị làm nhục nhưng cô không thể không để ý việc anh lên giường với cô ta, vì anh ở cạnh cô ta mà cô mới phải chịu đựng nỗi ám ảnh này mỗi ngày.
Kéo điện thoại về im lặng, cô thấy màn hình liên tục sáng biết là anh gọi nhưng dửng dưng như không để ý. Hết gọi điện đến gửi tin nhắn thoại, cô ném điện thoại lên kệ đầu giường vùi người vào trong chăn che chắn thật kĩ.
Về sáng, cô còn nằm vùi trong chăn vì rét thì bác giúp việc gõ cửa gọi. Lếch thếch bò dậy quấn chăn quanh người ra mở cửa đưa cho bác một bao lì xì đỏ:
– Chúc mừng năm mới bác.
– Mừng năm mới con gái nhưng…
– Có chuyện gì sao?
– Tối qua Lâm Khải gây chuyện với cảnh vệ nên bị cảnh sát đưa đi rồi, Trọng Tường gọi cho cháu không được nên bảo bác nhắn cháu đến sở cảnh sát bảo lãnh cho cậu ấy.
– Cháu biết rồi ạ.
Vào lại giường, Linh Đan mới cầm đến điện thoại. Vì bị gọi nhiều mà thông báo đến 99+ vừa tin nhắn vừa cuộc gọi.
Đầu tiên cô gọi ra cho cảnh vệ xin lỗi và chúc mừng năm mới để hỏi tình hình trước. Cô không cho vào nên anh nổi xung với họ còn xảy ra xung đột.
– Các anh có bị thương không?
– Một chút thôi, lúc đó có mấy người ngăn cậu ấy.
– Người nào thế?
– Hình như vệ sĩ đi theo cậu ấy thì phải.
– Vậy là tất cả bọn họ bị cảnh sát đưa đi rồi ạ?
– Không, mình cậu ấy nhận tội thôi.
Linh Đan thở dài thườn thượt bảo sao điện thoại có cả những cuộc gọi nhỡ của Nguyên, của anh Gia Vũ. Tắt điện thoại gọi cho anh trai, phía bên kia ồn ào tiếng nói chúc mừng năm mới. Một lúc cô mới thấy anh nói:
– Em gái, ngủ ngon không?
– Anh ấy sẽ bị tạm giam bao lâu nếu không có người bảo lãnh.
– Khoảng một tuần
– Ba chồng em không bảo lãnh được sao?
– Không được, chỉ em đến bảo lãnh được thôi vì em là vợ cậu ấy cũng là bên bị làm phiền.
Vừa nói Trọng Tường vừa nhìn Lâm Khải đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa trong phòng anh. Cậu ta muốn Linh Đan bảo lãnh còn không cho ai làm việc ấy nên anh cũng chẳng còn cách nào cả. Ngỡ như lần trước, Linh Đan sẽ nhượng bộ nào ngờ:
– Vậy để anh ấy ở đó ăn Tết đi, hết hạn tự nộp phạt mà ra ngoài.
– Em…. Đan…
Anh nhìn điện thoại đã ngắt, nhìn phía sofa người đã mở mắt từ bao giờ. Lâm Khải ngửa đầu ra thành ghế, mắt lại nhắm hỏi:
– Cô ấy không đến ạ?
– Ừ
– Thật nhẫn tâm
Trọng Tường thả điện thoại đi đến bàn thả người xuống chiếc ghế sofa đơn còn lại. Chưa kịp nói chuyện gì thì cấp dưới vào gọi có người tìm.
– Ai vậy?
– Một cô gái rất trẻ.
Lâm Khải nghe vậy tưởng Linh Đan liền bật dậy lao ra cửa nhưng khi nhìn thấy người thì thất thểu quay lại. Trọng Tường bật cười đứng dậy cầm theo lì xì đỏ ra ngoài gặp người.
******
Sau khi phát đủ lì xì mừng năm mới cho mọi người phục vụ trong nhà, Linh Đan thay quần áo đi lễ chùa theo lời mẹ dặn.
Đường phố ngày Tết vắng vẻ nhưng chùa chiền thì đông đúc người đi lễ. Cô vào đặt lễ khấn vái xong thì vãn cảnh chùa. Thời tiết không quá lạnh nên không khí dường như trong lành hơn. Lần nữa Nguyên gọi cho cô nhờ đến bảo lãnh cho Lâm Khải nhưng cô dứt khoát từ chối.
Ngồi bên hồ, mắt đưa tầm nhìn ra xa, cô nhìn thấy kẻ đang muốn tìm liền đứng bật dậy len qua đám đông đi sang bên kia hồ. Chỉ cần tóm được chị ta là sẽ truy được mọi vấn đề.
Thục ngoảnh mặt thấy cô liền kéo mũ áo sụp xuống chen lấn chạy vào đám đông. Linh Đan nhấc chân chạy đuổi theo chị ta ra khỏi chùa nhưng đến ngã ba một hẻm nhỏ thì mất dấu.
– Chúc mừng năm mới em xinh đẹp.
Linh Đan chầm chậm quay lại phía sau. Người đã từ lâu không xuất hiện nay lù lù đứng trước mắt khiến cô có dự cảm không lành. Thiên miệng ngậm điếuthuốc, một tay đút túi quần chậm rãi đi về phía cô. Tại sao cô lại sớm quên mất anh ta, lúc này cô mới nhận ra giọng nói này. Hắn là kẻ đã gọi cho cô vào sáng hôm ấy cũng là kẻ đã cưỡngbức cô. Sắc mặt cô trong thoáng chốc nhìn hắn cămhận:
– Là anh?
– Em nhớ ra tôi rồi sao? Tôi chờ em ly hôn mà lâu quá!