05.
Tôi lao đến khoa nhi, trong đầu vẫn văng vẳng những lời bàn tán kia.
“Có người nói Giang tiểu thư đầu độc con bé đấy.”
“Trời ạ, mẹ kế độc ác bước ra từ đời thực à?”
Tôi vừa chạy đến cửa phòng bệnh nhi thì thấy cửa vừa hé mở.
Bên trong, Giang Kính Uyên hạ giọng nói: “Xin lỗi, em không biết con bé dị ứng với xoài. Lẽ ra không nên cho nó uống nước ép xoài.”
Chu Tri Diễm trấn an cô ấy: “Không sao, chỉ là tai nạn thôi.”
“Muốn trách thì trách Trang Nhất Nguyệt không biết cách nuôi con. Ngay cả việc Thụy Chi bị dị ứng với xoài cũng không biết.”
Chỉ để dỗ dành vị hôn thê, anh ấy liền đổ hết tội lên đầu tôi.
Chu Tri Diễm, anh đúng là đồ cặn bã.
Tôi đứng ở góc tường chờ bọn họ rời đi, sau đó mới lén lút bước vào phòng bệnh.
Thụy Chi vừa mới tỉnh dậy.
Con bé mơ màng mở mắt, rồi đột nhiên sáng rực, vươn hai tay về phía tôi.
“Mẹ ơi, mẹ bế con đi.”
“Tại sao con lại cố tình ăn xoài?”
Thụy Chi rất ngoan, biết rõ xoài sẽ khiến nó khó chịu nên trước nay chưa từng đụng đến.
Hơn nữa, với thân phận và đầu óc của Giang Kính Uyên, cô ấy không đến mức làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Vậy nên, chỉ có thể là do Thụy Chi cố ý ăn.
Con bé dụi đầu vào lòng tôi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con nhớ mẹ quá.”
“Con biết mẹ ở trong bệnh viện.”
“Nếu con bị dị ứng, bố nhất định sẽ đưa con đến bệnh viện.”
Nam Thành có hàng nghìn bệnh viện, vậy mà con bé ngốc này lại may mắn gặp đúng tôi.
Con bé mỉm cười: “Tuyệt quá! Cuối cùng cũng được gặp mẹ rồi!”
Tôi tức đến mức muốn chết. “Nhà họ Chu ăn ngon ở tốt, con nhớ mẹ làm gì? Sau này không được làm vậy nữa, càng không được nghĩ đến mẹ. Mẹ rất bận, mẹ phải đi rồi.”
Đôi tay nhỏ bé của con bé bám chặt lấy tôi, không chịu buông ra.
Nó đỏ hoe mắt, khẩn cầu: “Mẹ ơi, mẹ ở lại với con một lát nữa thôi, một lát thôi được không?”
Rồi nó vươn tay chạm vào mũi tôi.
“Mẹ còn đau không? Mũi mẹ còn chảy máu không?”
Khoảnh khắc đó, một nỗi bi thương cuồn cuộn dâng trào trong tôi.
Nếu không phải vì tôi sắp chết.
Làm sao tôi có thể bỏ rơi con bé?
06.
Thụy Chi ôm tôi ríu rít không ngừng.
“Nhà bố rộng lắm, nhiều người nữa. Nhưng nghĩ đến việc mẹ chỉ có một mình, con lại thấy buồn.”
“À đúng rồi mẹ, con có cái này cho mẹ.”
Con bé lục lọi trong chiếc túi vải nhỏ màu hồng hình dâu tây, rồi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Nhẫn này đẹp lắm, mẹ đeo chắc chắn sẽ rất hợp.”
“Mẹ ơi, mẹ cứ đeo một ngày đi, rồi bán nó, vậy là mẹ có tiền chữa bệnh rồi.”
“Con còn xin bố tiền nữa, nhưng bố không cho. Bố nói con còn nhỏ, không được đòi tiền.”
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm. “Cái nhẫn này từ đâu ra? Con lấy trong nhà bố à?”
Thụy Chi cúi đầu, im lặng.
Tôi suýt nữa phun ra một ngụm máu.
“Ai dạy con ăn trộm hả? Mẹ đã dạy con như vậy sao?”
“Con còn dám xin tiền bố con nữa à?”
Tôi không dám tưởng tượng Chu Tri Diễm sẽ nghĩ gì về con bé, một cô gái ham tiền sinh ra một đứa con cũng chỉ biết đến tiền.
Tôi không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, tôi đã lăn lộn trong bùn lầy suốt hai mươi mấy năm.
Nhưng tôi không muốn Thụy Chi lặp lại cuộc đời đáng thương của tôi.
Giọng tôi quá lớn, khiến con bé có chút hoảng sợ.
Nước mắt nó lã chã rơi xuống. “Mẹ ơi, con không có ăn trộm, con nhặt được trong nhà.”
“Trả lại ngay. Không bao giờ được làm chuyện này nữa, nghe rõ chưa? Nếu không, mẹ sẽ không gặp con nữa đâu.”
Nhưng rồi tôi bỗng nhớ ra, có lẽ tôi cũng chẳng còn sau này để mà gặp nó nữa.
Mũi tôi chua xót, tim nhói lên từng đợt.
Tôi cầm chiếc nhẫn, định đưa lại cho Thụy Chi.
Rầm!
Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh đến mức suýt bật tung.
Bóng dáng cao lớn của Chu Tri Diễm đổ xuống che phủ lấy tôi.
Ánh mắt anh ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Không phải cô chết rồi sao? Sao còn chưa chết?”
“Dạy con ăn trộm, vòi tiền? Cô cũng xứng làm mẹ à?”