07.
Thụy Chi nhào tới, ôm chặt lấy bố nó.
“Bố ơi, là Thụy Chi tự lấy, không liên quan đến mẹ!”
Đối diện với Thụy Chi, Chu Tri Diễm cố kiềm chế cơn giận.
“Bố có chuyện cần nói với mẹ con, con ra ngoài chơi với dì Giang một lát nhé.”
Giang Kính Uyên theo vào, liếc nhìn tôi một cái, rồi định kéo Thụy Chi ra ngoài.
Nhưng Thụy Chi nhất quyết không đi, nước mắt lưng tròng, kiên quyết chắn trước mặt tôi.
“Bố ơi, bố đừng đánh mẹ, mẹ còn đau lắm!”
“Nếu bố giận, thì đánh Thụy Chi đi, được không?”
Chu Tri Diễm lạnh mặt, ra hiệu cho Giang Kính Uyên bế con bé ra ngoài.
Bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của Thụy Chi càng lúc càng xa dần.
Phiền thật, đến tôi cũng suýt không nhịn được mà chạy theo con bé.
Nháy mắt, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Chu Tri Diễm, bốn mắt nhìn nhau.
Anh ấy cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đầy giễu cợt.
“Tôi cố tình để một chiếc nhẫn làm thử nghiệm, quả nhiên không ngoài dự đoán, con bé bị cô dạy hư rồi.”
Tôi biết mà, nhà họ Chu dù có giàu cỡ nào cũng không thể để nhẫn kim cương rơi lung tung, đợi một đứa trẻ con nhặt được.
“Tôi dạy con bé rất tốt, nếu không phải tôi không thể nuôi nó, thì tôi đâu có để anh hời thế này.”
“Không thể nuôi? Là vì cô mắc bệnh nan y, cần một khoản tiền lớn để chữa trị? Đây lại là trò lừa đảo mới của cô sao?”
Chu Tri Diễm vốn là kiểu người, một khi đã mất lòng tin vào ai thì ngay cả chuyện điều tra cũng lười làm.
Anh ấy chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy.
Anh ấy càng lúc càng tiến lại gần, bàn tay gần như muốn bóp lấy cổ tôi.
“Cô không biết mình độc ác đến mức nào đâu. Cô vứt bỏ con bé, còn lừa nó rằng mình sắp chết. Nó khóc đòi mẹ mỗi ngày!”
“Thụy Chi còn cố tình ăn xoài để dị ứng, khó chịu nôn mửa chỉ để tìm cô. Rốt cuộc cô đã bỏ bùa gì mà khiến một đứa trẻ con cũng bị cô dụ dỗ cùng mình đi lừa người khác?”
Nhớ đến gương mặt sưng đỏ vì dị ứng của Thụy Chi, lòng tôi đau nhói.
Nhưng tôi vẫn chưa quên mục đích của mình, phải chọc giận Chu Tri Diễm hơn nữa.
Càng ghét tôi, Chu Tri Diễm càng trông chừng Thụy Chi chặt hơn, không để nó tìm đến tôi nữa.
“Tôi vốn là loại người như vậy, chẳng lẽ bây giờ anh mới biết? Nếu không phải anh cứ dây dưa mãi, chịu đưa tiền sớm một chút thì đã xong từ lâu rồi.”
“Đưa tôi tám triệu tệ, xem như mua đứt mối quan hệ giữa tôi và Thụy Chi. Từ nay về sau, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của hai người.”
Đôi mắt của Chu Tri Diễm gần như bốc cháy.
“Trang Nhất Nguyệt, cô còn chút lương tâm nào không?”
“Cô chỉ muốn lấy tiền rồi biến mất, hoàn toàn không cần con bé, để tiếp tục đi tìm một gã ngốc khác đúng không?”
Tôi như đổ thêm dầu vào lửa.
“Trẻ con phiền lắm, nếu anh nuôi thì nuôi đi. Còn không thì tôi đem nó vứt vào trại trẻ mồ côi.”
Anh ấy thực sự mất khống chế, suýt nữa đã lao đến đánh tôi, mũi giày đạp mạnh vào chân giường, phát ra tiếng động chói tai.
Trợ lý nghe tiếng động, vội đẩy cửa bước vào.
“Chu tổng, ngài còn một cuộc họp cần tham gia.”
Anh ấy nhanh chóng kéo Chu Tri Diễm ra xa khỏi tôi.
“Trang tiểu thư, phiền cô mau rời khỏi đây.”
Chu Tri Diễm ngồi xuống sofa, cố gắng điều hòa hơi thở để bình tĩnh lại.
Nhưng tôi vẫn không sợ chết, bước lên trước mặt anh ấy, hỏi một câu:
“Chu Tri Diễm, bao năm qua, anh đã từng nghĩ đến điểm tốt nào của tôi chưa, dù chỉ một lần?”
08.
“Tôi thật sự khá hoài niệm khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau.”
Câu này tôi không lừa anh ấy, đó là sự thật.
Bởi vì, những ngày đó, tôi chưa bao giờ thiếu tiền.
Không như bây giờ, mới đóng viện phí được vài hôm đã gần như không đủ tiền ăn.
Anh ấy nhìn tôi sâu thẳm, hầu kết khẽ chuyển động rồi quay đầu đi.
Xem ra cũng không phải là hoàn toàn không có chút cảm giác nào với tôi.
“Chu Tri Diễm, nể tình chúng ta từng chung chăn chung gối, anh cho tôi mượn mười vạn đi, tôi sắp không đủ tiền viện phí rồi.”
Ánh mắt anh ấy như không thể tin nổi.
“Hoặc năm vạn cũng được mà.”
Mặt anh ấy đanh lại, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Cút đi. Một xu tôi cũng không cho cô nữa.”
Cút thì cút.
Vừa đi đến cửa, âm thanh mệt mỏi lãnh đạm của anh ấy vang lên từ phía sau.
“Nhìn Thụy Chi lần cuối đi. Sau này tôi sẽ không để cô tiếp cận nó nữa.”
Tôi siết chặt tay nắm cửa, điều chỉnh hơi thở.
“Không cần.”
Bởi vì tôi sợ, tôi sợ mình sẽ không kìm được mà ôm lấy cơ thể nhỏ bé đó, rồi chẳng thể nào buông tay nữa.