Advertise here
Mẹ Là Ánh Trăng

Chương 6



13.

Căn nhà không có Thụy Chi.

Đột nhiên trở nên thật rộng, thật trống trải.

Tôi lướt khắp các trang web, app nhưng không tìm được một tin tức nào về Thụy Chi.

Có lẽ là do Chu Tri Diễm cố tình chặn mọi thông tin.

Đồ đàn ông chó chết, phòng bị tôi còn kỹ hơn phòng trộm.

Tôi lại một lần nữa thất hứa.

Như thể nghiện vậy, ngày nào cũng đến cổng trường mầm non của Thụy Chi, rình xem con bé.

Hết cách rồi, tôi chính là kiểu người nói một đằng, làm một nẻo như vậy.

Những lúc tinh thần tốt, tôi đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang kín mít như một tên buôn người, trốn ở góc đường lén nhìn con bé.

Ngày hôm đó, chỉ một phút lơ là.

Tôi liền bị hai bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm chặt lấy.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, con biết là mẹ mà!”

Dưới ánh nắng, trán Thụy Chi lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ bừng, có vẻ vừa chạy rất nhanh.

Con bé cười rạng rỡ, ngay cả chiếc răng cửa bị sún bên phải cũng lộ ra.

“Bố nói mẹ sẽ không đến gặp Thụy Chi nữa, nhưng con không tin! Con biết mẹ nhất định sẽ đến!”

“Mẹ ơi, con vui lắm! Còn mẹ, mẹ có vui không?”

Tôi hơi hoảng, thấp giọng hỏi: “Sao con chạy ra ngoài? Chú tài xế đón con đâu?”

“Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã nói dối một chút.”

“Con nói với chú tài xế là con để quên sách ở trường, bảo chú ấy chờ con một lát.”

Tôi vừa tham lam nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ bé của con bé.

Lại vừa như mắc bệnh tâm thần, nghiêm mặt cảnh cáo nó.

“Mẹ không đến gặp con. Con mau quay lại đi.”

“Con không biết mẹ là một người mẹ xấu xa sao? Một kẻ dối trá, ở bên mẹ, con sẽ bị người ta cười nhạo đấy.”

Tôi đẩy con bé về phía trước.

Đôi mắt nó long lanh nước, nhưng vẫn không chịu đi.

Một bàn tay mảnh mai vươn ra, kéo Thụy Chi về phía sau.

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Giang Kính Uyên.

“Trang Nhất Nguyệt, chị lại định giở trò gì nữa đây?”

14.

“Cô Giang, phiền cô bớt chút thời gian, tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”

Thụy Chi bị tài xế lịch sự nhưng kiên quyết đẩy vào trong xe.

Mấy cô tiểu thư nhà giàu đúng là đơn thuần thật.

Ngay cả lời dối trá của một kẻ tâm cơ như tôi cũng tin được.

Chúng tôi đi đến bờ hồ cách đó không xa.

“Trang Nhất Nguyệt, rốt cuộc chị muốn tiền, hay muốn dùng con bé để níu kéo Chu Tri Diễm?”

Cùng là phụ nữ, tôi nhìn ra được, cô ấy thực sự rất thích Chu Tri Diễm.

Tôi cười nhạt. “Cả hai thứ đó tôi đều không cần.”

Giang Kính Uyên im lặng nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.

“Tôi biết sau này cô và Chu Tri Diễm sẽ có con riêng.”

“Nhưng bất kể thế nào, cô có thể không quan tâm đến Thụy Chi, nhưng xin cô đừng bắt nạt con bé.”

Giang Kính Uyên cười khẩy. “Trang Nhất Nguyệt, chị lấy tư cách gì để yêu cầu tôi?”

“Tôi không có tư cách. Nhưng tôi có thủ đoạn nha.”

Tôi đột ngột siết chặt cổ tay cô ấy, kéo mạnh về phía bờ hồ.

Tôi mỉm cười quỷ dị. “Bước thêm một bước nữa, cô sẽ rơi xuống nước đấy.”

Sắc mặt Giang Kính Uyên gần như vỡ vụn. “Chị điên rồi! Chị muốn đẩy tôi xuống nước? Chị không biết tôi biết bơi à?”

Dĩ nhiên là tôi biết chứ.

Bởi vì, người sẽ rơi xuống là tôi.

Chẳng mấy chốc, nước hồ lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, kéo tôi xuống dưới.

Một tiếng “Ầm!”, có người nhảy xuống, kéo tôi lên.

Vừa lên bờ, Giang Kính Uyên tức giận đến mức phát điên.

“Tôi thậm chí còn chưa đẩy chị, chị tự nhảy xuống là có ý gì hả?”

Tôi mỉm cười nói với cô ấy: “Những nơi hoang vắng thế này, là nơi tốt nhất để kiểm tra bản chất con người.”

“Nếu một người lương thiện đến mức sẵn sàng cứu người trong khoảnh khắc sinh tử, thì phẩm chất cũng không đến nỗi nào. Cô sẽ không quá tệ với Thụy Chi đâu.”

Giang Kính Uyên sững sờ. “Nếu vừa rồi tôi không cứu chị thì sao? Dù chị có chết cũng chẳng ai thấy.”

Tôi chỉ về căn nhà gỗ nhỏ bên bờ hồ.

“Tôi đã lắp camera ở đó.”

“Kế hoạch dự phòng của tôi là, nếu cô không cứu tôi, thật sự độc ác đến thế, thì tôi sẽ chết thôi.”

“Nhưng chỉ cần tôi không lên bờ sau một giờ, video giám sát sẽ tự động gửi đến các phóng viên.”

Tôi vắt mái tóc ướt sũng. “Cô đừng quên, tôi từng là diễn viên. Tôi biết cách đứng ở vị trí nào, tạo tư thế nào, để cảnh tượng giống như bị cô đẩy xuống nước nhất.”

“Hôm nay là thứ Tư, tôi quan sát thấy cô luôn đến đón Thụy Chi vào ngày này.”

Ngay cả cuộc tình cờ gặp gỡ giữa tôi và Thụy Chi, cũng là một màn kịch tôi sắp đặt sẵn.

“Một khi tin tức lan truyền rằng cô đã giết người, cô nghĩ nhà họ Chu sẽ còn cưới cô sao? Dù Chu Tri Diễm có thích cô thế nào, anh ta cũng phải cân nhắc lợi ích của gia tộc.”

Đôi mắt Giang Kính Uyên đầy chấn động.

“Điên rồi, chị thật sự điên rồi, dùng chính mạng sống của mình để tính toán chuyện này sao?”

“Mẹ ơi!”

Là Thụy Chi, con bé đã vùng khỏi tài xế, chạy đến tìm tôi.

Tôi cúi xuống, xoa đầu con bé.

“Thụy Chi, mẹ vừa bị ngã xuống nước, là dì Giang đã cứu mẹ đấy.”

Thụy Chi luôn là một đứa trẻ biết ơn.

Con bé lập tức nhào vào ôm chầm lấy Giang Kính Uyên.

“Cảm ơn dì Giang! Dì là một người rất tốt, Thụy Chi thích dì!”

Giang Kính Uyên có chút lúng túng, “Đừng ôm, người dì ướt hết rồi.”

Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ấy, thì thầm.

“Con bé thích cô, Chu Tri Diễm cũng thích con bé. Gián tiếp mà nói, Chu Tri Diễm sẽ càng thích cô hơn.”

“Vậy nên, chuyện này rất đáng giá.”

Sau khi ép Thụy Chi lên xe, tôi nghe thấy Giang Kính Uyên khẽ nói:

“Thực ra, chị phí công vô ích rồi. Tôi vốn dĩ đã thích Thụy Chi.”

“Cô Giang, sau này khi cô có con, cô sẽ hiểu.”

“Người làm cha mẹ, luôn tính toán sâu xa hơn rất nhiều.”

Tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Tôi chỉ muốn làm được nhiều điều nhất có thể.

Giang Kính Uyên như chợt nghĩ đến điều gì đó.

“Nếu chị nghĩ làm cho con bé ghét chị, hận chị, thì nó sẽ sớm quên chị. Vậy thì chị sai rồi. Cách đó với con bé cũng chỉ là một kiểu tổn thương khác mà thôi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner