16.
Tôi đi theo sau bố mẹ.
Dì Linh dịu dàng nói: “Phán Phán, có rảnh đến ăn cơm nhé.”
Người tôi cứng đờ, không dám quay đầu lại. Chỉ có trải qua rồi mới hiểu, rốt cuộc tôi đã biết vì sao trước đó Chu Hàm không muốn vào nhà dì Linh. Bởi vì thực sự không xứng.
Tôi không xứng với lòng tốt của dì Linh.
Sau khi về nhà, mẹ ra lệnh tôi dọn dẹp vệ sinh.
Tôi dọn dẹp xong đã khuya, mẹ lại bảo tôi ra vườn hoa của tiểu khu đổ xác thuốc.
Mẹ bảo: “Phải đổ vào đất, không được lười.”
Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch rất lớn. Đã lâu rồi tôi không thấy lạnh như thế này, lạnh từ thân thể đến trái tim.
Tôi run rẩy về nhà, bố mẹ đã đi ngủ.
Tôi nhìn bao lì xì để trên bàn, nghĩ ngợi, cầm lấy bao lì xì. Tôi định ngày mai tan học sẽ nhờ Chu Hàm đưa bao lì xì trả lại dì Linh.
Giờ ra chơi hôm sau, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng. Tôi thấy bố đứng cạnh giáo viên chủ nhiệm.
Cô nghiêm khắc hỏi: “Bố em nói em trộm tiền của gia đình phải không?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, đó không phải tiền của nhà em.”
Cô chủ nhiệm yêu cầu lớp trưởng lục cặp lấy bao lì xì ra, giao cho bố tôi.
Tôi hơi sợ cô chủ nhiệm, không dám giật bao lì xì lại. Tôi giải thích: “Thưa cô, đây không phải tiền của bố em. Đây là tiền của dì Linh, em muốn đem tiền trả lại cho dì Linh.”
Bố nói: “Con nhỏ này thích nói dối, giờ còn ăn cắp tiền, trong nhà đánh cũng vô ích. Cô tốn công dạy nó, cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng.”
Nói rồi bố cầm tiền đi.
Cô chủ nhiệm phê bình tôi nghiêm khắc hơn nửa giờ. Trong cuộc họp lớp, cô cũng nhắc đến việc này. Tuy rằng không nói họ tên nhưng lớp tôi ai cũng biết cô nói đến tôi.
Tôi có thêm một biệt danh: “nữ tặc”.
Tôi chơi chung với Chu Hàm. Biệt danh của Chu Hàm là “tội phạm”. Chúng tôi bị cười nhạo là nữ tặc xứng đôi với tội phạm.
Nhưng hình như tôi cũng không buồn. Lòng tôi dần không còn cảm giác gì.
Chu Hàm sẽ mang bánh quy, thức ăn dì Linh làm cho tôi.
Tôi không muốn ăn.
Bây giờ tôi trốn dì Linh.
Tôi sợ bố mẹ lại tống tiền người ta.
17.
Thi cuối kỳ xong, chúng tôi được nghỉ đông.
Có vẻ bố mẹ đã chi rất nhiều tiền cho thuốc đông y lần này. Bố lại bắt đầu làm việc lặt vặt. Mẹ mở quán bán đồ ăn vặt.
Tôi được nghỉ học thì ra quán giúp việc.
Trời còn chưa sáng, mẹ bắt tôi ra phố chiếm chỗ thuận lợi buôn bán. Tôi đợi trong gió lạnh thật lâu, mọi người bắt đầu ra phố, mẹ mới đến.
Mỗi ngày tôi vừa lạnh vừa mệt. Tay tôi nứt nẻ.
Về nhà nằm lên giường, tôi bắt đầu nghĩ ngợi.
Nghĩ về nhóm máu của tôi. Nhưng hình như bố mẹ không biết tôi không phải con ruột. Có lẽ tôi bị ôm nhầm. Có thể một ngày nào đó bố mẹ ruột của tôi sẽ tìm tới. Đến lúc đó tôi sẽ có gia đình yêu thương tôi. Tôi muốn bố mẹ ruột tặng cho em Chân Chân một bao lì xì thật to. Bố mẹ ruột của tôi có thể trở thành bạn dì Linh.
Biết tôi phải hứng gió lạnh mỗi ngày, dì Linh nấu trà gừng để Chu Hàm đưa tới cho tôi uống. Tôi cứng đầu từ chối.
Lòng tôi chua xót, dì Linh còn xót cho tôi hơn cả bố mẹ.
Dì Linh nhìn xa trông rộng dự liệu trước đã đúng. Hứng gió lạnh một tuần, tôi bị sốt.
Vì cảm sốt, sáng tôi không dậy nổi, mẹ thấy xe đẩy đồ ăn chưa được đẩy ra khỏi nhà thì đẩy cửa phòng tôi mắng chửi.
Tôi không phản ứng gì, lúc đó mẹ mới biết tôi bị bệnh. Bà hùng hổ tìm thuốc trong hộp thuốc cũ, tìm được thì ném cho tôi hai viên.
Tôi uống thuốc xong nằm lại.
Tôi không ra quán, cũng không ăn sáng.
Mẹ tự đi.
Người tôi khó chịu, giống như bị cái bao chụp lại. Đầu đau, người đau, không thở nổi.
Tôi cảm giác mình không ổn. Tôi phải ra ngoài nhờ người giúp. Người tôi không còn chút sức lực. Tôi nghe có người gõ cửa, gắng hết sức mình ra mở cửa.
Dạo này Chu Hàm chịu trách nhiệm mua đồ ăn cho nhà dì Linh. Hôm nay Chu Hàm không thấy tôi trên phố nên chạy về tìm.
Chu Hàm nói: “Triệu Phán Phán, trời ơi, cậu bị dị ứng rồi.”