Chu Hàm luôn thông minh lại đứng ngơ ngác, mặt không biểu cảm nhìn đống sách của mình bị ném ra ngoài từng quyển một.
Tôi quay người dùng thân mình giữ lại những quyển sách còn lại.
Bố Chu Hàm nói: “Cút, đừng để tao phải động tay.”
Tôi hơi sợ nhưng vẫn muốn bảo vệ số sách còn lại. Bố Chu Hàm túm chặt tay tôi. Tôi ôm cứng bàn học. Bố Chu Hàm liếc nhìn tôi, đột nhiên vui vẻ: “Mày là con gái Lục Yến à?”
Lục Yến là tên mẹ tôi. Tôi không muốn để ý người này, không đáp.
Bố Chu Hàm bỗng buông tay: “Được rồi, hai đứa mày học đi, nói không chừng có thể thi đậu cái gì đó. À, Thanh Hoa Bắc đại, thi lên Thanh Hoa Bắc đại cho tao xem.”
Bố Chu Hàm đi rồi, Chu Hàm vẫn bất động như cũ.
Tôi nhặt sách của Chu Hàm về, thổi sạch bụi bặm dính trên đó.
Người Chu Hàm run rẩy, vành mắt đỏ hoe, hít hít mũi. “Cậu ôn tập ngữ pháp trước, lát nữa tôi kiểm tra.”
Chu Hàm chạy nhanh về phía đầu hành lang bên kia. Tôi biết cậu ấy không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình. Lúc tôi khóc cũng luôn trốn người khác.
Bố ruột vô lý ngang ngược, Chu Hàm lại thông minh phát triển sớm như vậy, chắc hẳn cậu ấy rất khó chịu.
Lát sau Chu Hàm quay lại, trên tay cầm hai que kẹo hồ lô ngào đường. “Lần đầu tiên ông ta mua đồ ăn vặt cho tôi, không biết đã làm sai chuyện gì.”
Tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi thấy tâm trạng Chu Hàm tốt hơn trước rất nhiều. Tôi không muốn chọc vỡ bong bóng ảo tưởng của cậu ấy.
Bố Chu Hàm quay lại, mua cho Chu Hàm hai cây xúc xích nướng.
Bố Chu Hàm nói: “Cô bé này rất bướng bỉnh, giống ông đây thời trẻ.”
Tôi không muốn để ý đến ông ta.
Bố Chu Hàm bỏ đi.
Chu Hàm vẫn còn trong cơn sốc khi bố mua kẹo hồ lô và xúc xích nướng cho mình.
10.
Ngày hôm sau, hôm sau nữa, ngày nào bố Chu Hàm cũng mua đồ ăn vặt cho Chu Hàm.
Tôi không muốn ăn đồ của người đàn ông này. Ánh mắt của ông ta khiến tôi ghê tởm.
Chu Hàm xấu hổ. Chu Hàm nói: “Tôi biết ông ta không phải người tốt nhưng ông ta là bố tôi, cơm tôi ăn bây giờ là của ông ta. Tôi không có cách nào khác.”
Tôi vẫn không muốn ăn đồ ăn mà bố Chu Hàm mua nên đem cho mấy người vô gia cư trong khu. Chu Hàm cũng theo tôi, cho mấy người đó.
Chúng tôi làm bài tập xong, điền mẫu đăng ký do trường phát. Tuy rằng tuần sau mới nộp nhưng chúng tôi chuẩn bị điền trước. Bên trong yêu cầu điền nhóm máu. Tôi không biết mình thuộc nhóm máu gì.
“Chu Hàm, cậu biết nhóm máu của cậu không?”
Chu Hàm lắc đầu: “Không biết, điền đại một cái đi, dù gì trường cũng không kiểm tra.”
Trùng hợp dì Linh đến cho chúng tôi lê đông lạnh, dì gõ đầu Chu Hàm: “Không được điền bừa. Lỡ như có chuyện gì, trường sẽ căn cứ vào bảng này truyền máu cho các con. Kiểm tra nhóm máu nhanh lắm, cũng không đắt, ngày mai tan học hai đứa có thể đi kiểm tra.”
Dì Linh còn định cho chúng tôi tiền. Chu Hàm lắc đầu như trống bỏi. “Con có tiền, à không phải, nay bố con có tiền.”
“Đúng rồi, tôi có tiền, mai tôi dẫn tụi nó đi.” Bố Chu Hàm mang trà sữa đến, đụng mặt dì Linh.
Ánh mắt dâm đãng của ông ta nhìn dì Linh: “Chà, không ngờ em chăm sóc trẻ con giỏi thế.”
Dì Linh mặt lạnh tanh không đáp, quay về nhà.
Sau khi về, dì Linh lập tức đặt mua bộ ba dụng cụ chống sói.
Tôi chắc chắn không muốn bố Chu Hàm dẫn tôi đi xét nghiệm nhóm máu, tôi lấy trong hộp đựng tiền ở nhà ra mấy chục tệ.
Ngày hôm sau bố Chu Hàm không có nhà. Tôi và Chu Hàm nhanh chóng tìm ra nhóm máu của mình.
Tôi nhóm máu B, cậu ấy nhóm máu A.
Trên đường về, Chu Hàm lẩm bẩm: “Tôi nhớ bố tôi nhóm máu B. Tôi nhóm máu A, vậy có phải ông ta không phải cha ruột tôi không nhỉ? Không, có thể mẹ tôi nhóm máu A. Phiền quá, không muốn làm con của lão ta.”
Nhóm máu quan trọng vậy sao?
Tôi về nhà, bỏ tiền thừa lại vào hộp. Bên dưới hộp là giấy khám bệnh của bố mẹ tôi. Họ vì không sinh con được mà đến bệnh viện khám. Uống thuốc tây nhiều không hiệu quả, họ mới bắt đầu tìm biện pháp khác.
Trong xét nghiệm máu cho thấy bố tôi nhóm máu A, mẹ tôi cũng nhóm máu A.
Tôi kinh hoàng.
Hai người cùng nhóm máu A có thể sinh ra con nhóm máu B sao?
Tôi không biết, chỉ có thể hỏi Chu Hàm. Nhưng Chu Hàm rất nhạy bén. Tôi nghẹn một tuần không dám mở miệng.
Mãi đến ngày nộp mẫu đăng ký, tôi làm như vô tình kể chuyện trên lớp. “Lớp tớ có một bạn ba mẹ đều nhóm máu A nhưng cô ấy là nhóm máu B.”
Chu Hàm thích khoe sự thông minh của mình nhất. Cậu ấy nói ngay: “Có phải cô ấy được nhận nuôi không?”
Tôi lắc đầu: “Cô ấy không nói, sao cô ấy lại được nhận nuôi?”
Chu Hàm bắt đầu giải thích.
Cậu ấy giải thích rất dài về gien trội gien lặn, tôi không hiểu. Tôi chỉ biết, điều quan trọng nhất trong lời cậu ấy nói là hai người nhóm máu A không thể sinh ra con nhóm máu B.