Nhài bàng hoàng chưa kịp cất tiếng thì Ngọc đã nói:
– Chưa ngủ hả em, chị mới sinh hồi đầu giờ chiều, nhưng quên không thông báo cho em biết. Vừa rồi mở messenger thấy em sáng đèn, nên chị gọi báo để em yên tâm. Anh Tường đưa chị vào b:ệnh viện từ sáng, cả buổi phục vụ vợ con mệt quá, nên bây giờ ngủ ngồi trên ghế đây này, em nhìn t:ội chưa.
Nhài tắt vội máy, cổ họng cô nghẹn lại, lồng ng:ực trái đ:au như có ai b:óp n:át. Nó còn đ:au hơn cả cái lần mà cô nhìn thấy hai người họ ôm nhau trên chiếc giường này.
Điện thoại lóe sáng báo có tin nhắn. Cô không mở ra xem mà ngồi im như bức tượng trên giường. Không có ai hiểu được nỗi lòng của cô trong lúc này. Nó đ:au đớn như ai đang vò xé tâm can, tại sao hai người họ dám lừa dối cô. Vì cô quá yêu, quá tin nên bây giờ mới bị ngậm bồ hòn đầy trong miệng.
Người chồng mà cô tin tưởng bấy lâu, một người mà bản thân cô luôn yêu thương và chăm sóc, cô sẵn sàng hy sinh cả tuổi thanh xuân để ở bên anh. Rồi còn một điều nữa, đó là bố mẹ đẻ đã đầu tư cho vợ chồng cô không biết bao nhiêu là t:iền bạc, để anh và cô có được một cuộc sống sung sướng, gia sản vững chắc như ngày hôm nay. Vậy mà…
Đôi mắt đã nhòe ướt, nhưng Nhài vẫn nhìn thấy chiếc điện thoại lóe sáng liên tục. Cô run run cầm lên và mở màn hình, một loạt các hình ảnh mà Ngọc đã gửi cho cô kèm theo lời nhắn:
– “Chị biết em rất thông minh, nên em sẽ hiểu những lời chị nói ngắn gọn sau đây. Em xinh đẹp lại còn trẻ, em hãy nhanh chóng rời khỏi anh Tường để tìm cuộc sống mới. Bởi vì trước sau anh ấy cũng phải sống bên chị cùng thằng con trai mới ra đời, nó cần phải có đầy đủ cả cha và mẹ.”
Và tiếp theo đó là các hình ảnh chụp giấy tờ nhà đất, sổ tiết kiệm đều đã mang tên của Ngọc. Người chuyển nhượng chính là Tường.
Đang trong lúc đầu ó:c hỗn loạn, Nhài không đủ tỉnh táo để nhớ ra một chuyện gì. Cô cảm thấy như mình sắp bốc đ:iên đến nơi, mọi hành động đều mất kiểm soát. Nếu có thể cô sẽ ra ngoài ban công nhảy xuống dưới kia cho tan x:ác. Chỉ có như vậy thì cô mới không đ:au khổ, Không còn uất ức đến tột cùng như thế này.
Lại một dòng tin nhắn nữa của Ngọc gửi đến từ máy của Tường:
– “Bố mẹ em giàu có, cho nên cuộc sống của em sẽ rất dễ dàng. Bản thân anh Tường khổ nh:ục từ từ nhỏ, cho nên anh ấy không muốn khi ra tòa lại phải chia tài sản cho em. Nên tất cả mọi thứ anh ấy đã sang tên cho chị.”
Nhài đứng phắt dậy cầm chiếc điện thoại ném mạnh xuống nền nhà vỡ nát. Cô không khóc được nữa, và đầu óc cũng không nghĩ được gì khác. Cô lững thững bước xuống tầng một, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Những hạt mưa lớn cứ thế đập vào mặt vào đầu của cô. Trời vừa mới tối thôi, nhưng vì mưa nên đường không có người qua lại. Nơi này là vùng nông thôn nên không có đèn đường, Nhài đi như vô định dưới mưa, đầu ó:c hoàn toàn trống rỗng . Những tia chớp lóe lên ngang dọc trên bầu trời. Ánh sáng loé lên rồi vụt tắt ngấm, sau đó là những tiếng n:ổ lớn, như đang cố tình phá nát hạnh phúc của con người . Tai cô ù đi không nghe rõ đâu là sấm sét, đâu là tiếng mưa. Người cô lạnh run lên, nhưng m:áu trong người lại đang sôi sùng sục.
Lại một tia chớp nữa lóe lên, Nhài nhìn trước mặt mình là một dòng sông lớn. Cô không biết mình đã đi qua những đâu. Nhài bước liêu xiêu trong mưa, tới bên một gốc cây cổ từ từ khuỵu xuống. Thế là hết, tình yêu, t:iền bạc, hạnh phúc. Cô không còn gì cả. Trước đây cô không bao giờ nặng đầu vì t:iền, nhưng số tiền đó là của bố mẹ cô đã vất vả cả đời, bây giờ đã bị Tường c:ướp sạch.
Cô đứng dậy và cứ thế đi tiếp, trước mặt cô không phải là một con đường, cô cảm thấy nước bắt đầu tới đầu gối, tới bụng rồi từ từ tới cổ. Người cô lạnh cứng, sức ép của nước dồn vào làm cô tức hết n:gực. Rồi nước đẩy cô ra xa, cô vùng vẫy sặc sụa. Cô muốn đi xa cùng với nước, muốn quên đi tất cả mọi đau khổ trên đời. Nước sẽ rửa sạch t:ội lỗi của cô. Rồi mọi người sẽ quên cô gái ngây thơ tốt bụng ngày nào, ai muốn ch:ửi mắng gì cô cũng mặc, ai muốn nói rằng cô ng:u, thì lúc ấy cô cũng không nghe thấy nữa rồi.
Không tự ý sao chép truyện. Mọi hành vi đều được coi là ăn c:ắp chất xám của tác giả.
Đúng lúc này, giữa ranh giới của cái sống và cái ch:ết, bỗng dưng cô choàng tỉnh. Không thể được, mình không thể ch:ết được. Còn bố mẹ ở nhà, họ sẽ rất đ:au đớn khi biết rằng cô đã bỏ họ mà ra đi. Họ đã yêu thương và nuôi cô lớn, họ hy sinh vì cô quá nhiều, và chỉ có bố mẹ là người yêu thương cô vô điều kiện. Vậy thì tại sao cô lại c:ướp công của họ được. T:iền bạc có thể vứt đi, không có tiền thì nhịn ăn nhịn mặc, nhưng m:ạng sống này không ai cho cô lần thứ hai.
Nhài ngoi lên hít sâu nín thở và nhắm mắt lại không vẫy vùng nữa. Ng:ười cô từ từ nổi lên mặt nước. Trước kia cô đã từng được học bơi ở trong trường, nhưng cô cũng chỉ mới được bơi ở trong bể bơi mà chưa bao giờ ra ngoài sông lớn. Vừa lúc ấy, người cô va vào một vật gì đó đau điếng. Tuy đầu óc đang hỗn loạn, nhưng cô vẫn còn một chút tỉnh táo, hai tay cô vội đưa ra phía trước rồi ôm choàng lấy khoảng không. Một vật gì đó cứng nhắc sần sùi nằm gọn trong vòng tay. Tuy không nhìn rõ, nhưng Nhài cảm nhận được đó là một cây gỗ rất dài đang trôi theo dòng nước, nó giúp Nhài cứ lềnh bềnh trên mặt nước mà trôi đi.
Trời đã ngớt mưa, nhưng vì bị ngâm nước nhiều nên người Nhài lạnh cóng, hai bàn tay tê dại nhưng cô vẫn cố ôm chặt lấy cây gỗ. Bây giờ nếu cô buông tay, chắc chắn cô sẽ bị nhấn chìm rồi mãi mãi không bao giờ nhìn thấy bố mẹ nữa. Nghĩ đến đây cô tự nhủ, phải thật cố gắng, Mình phải sống để trở về với bố mẹ, mình không thể đầu hàng trước cuộc đời nghiệt ngã này.
Tới đoạn sông ngoằn ngoèo gấp khúc, cả người cô cùng cây gỗ bị mắc vào một thứ gì đó. Nước vẫn cuồn cuộn chảy, cô cố lấy chân đạp thì bỗng như bàn chân va mạnh vào một vật đau điếng. Cô đưa tay ra với thì va phải mấy chiếc cọc được cắm xuống rất chắc. Cô lờ mờ nhìn thấy có mấy chiếc thuyền mủng đang cột vào mấy cái cọc gần đó. Cô mừng quá, nghĩ mình sống rồi. Đúng là ch:ết đuối vớ phải cọc, nhưng sức cô đã đuối đi nhiều, hai tay cô ôm chặt lấy những chiếc cọc, rồi từ từ vừa bơi vừa tiến vào phía trong bờ. Cô dùng hết chút sức lực còn lại cố leo lên bờ, sau đó nằm vật xuống ng:ất đi.
Lúc này nước đang dâng cao dần. Từ xa có một ánh đèn của ai đó đang đi tới. Thì ra là của người đi bắt cá bằng bình điện. Đó là một chàng trai khoảng trên dưới 30 tuổi, Nhà anh ở trong xóm cách bờ sông khoảng gần một cây số.
Vì đang vào mùa lũ nên nước dâng rất nhanh. Bảo lò dò từng bước bên bờ sông, trên lưng đeo cái bình điện bắt cá. Trán anh đeo chiếc đèn mỏ, ánh sáng chiếu xuống soi đủ một khoảng rộng để anh có thể nhìn rõ xuống dưới mà làm công việc của mình.
Nước lớn nên việc đánh bắt có phần khó khăn, mặc dù vậy anh vẫn cần mẫn, nếu không được đem đi chợ bán, thì cũng đủ để mẹ con anh được bữa chất tươi trong ngày mai.
Tới cạnh con đường mòn dẫn lối xuống mép nước, nơi mà người dân trong làng anh vẫn xuống chỗ neo thuyền, để sang cái bãi đất nhỏ giữa sông trồng trọt. Vào mùa khô cuối năm người dân nơi đây thường ra ngoài đó để trồng rau màu các loại.
Khi anh ngẩng lên để bước tiếp thì bỗng giật mình, dưới ánh sáng của chiếc đèn mỏ trên đầu, anh thấy hình như có vệt gì đó màu trắng, giống như một người đang nằm trên đám cỏ. Anh hơi chột dạ, nhưng vì tò mò nên bước nhanh tới. Và quả nhiên đó là một phụ nữ đang nằm sóng soài, úp mặt xuống đám cỏ ướt sũng vì cơn mưa.
Chỉ một chút nữa thôi, lũ dâng cao là người đó sẽ bị cuốn phăng theo dòng nước. Rất nhanh Bảo đặt chiếc thùng có vài con cá xuống, rồi đến bên người phụ nữ đó. Anh lấy tay lật người đó lên, thì ra là một cô gái trẻ đang nằm b:ất động. Đặt tay vào cổ anh thấy m:ạch còn đập yếu ớt vội cất tiếng gọi:
– Cô gì ơi, tại sao lại nằm ở đây?
Im lặng, cô gái đã bất tỉnh từ khi nào, cơ thể lạnh cóng, hơi thở rất yếu ớt. Bảo cảm thấy lo sợ, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô gái, nhưng cái cần ngay lúc này là phải cứu người. Anh ngẩng lên nhìn xung quanh, tất cả đều tĩnh mịch như tờ, chỉ có tiếng sóng nước vỗ vào bờ sông nghe đến rợn người. Bầu trời xám xịt như lại sắp tiếp tục mưa. Anh vội bỏ cái bình điện ra khỏi người, sau đó xốc cô gái lên tay, rồi gò lưng bước lên trên đê, anh cố gắng đi thật nhanh theo con đường qua cánh đồng để về làng.
Đường từ đê vào làng không xa lắm, Nhưng Bảo vừa đi được một đoạn thì trời đổ mưa. Anh có thân hình vạm vỡ cao lớn, ấy vậy mà khi ẵm trên tay cô gái nhỏ bé đày dưới mưa, về tới nhà cũng rã rời cả người. Vừa tới cửa anh vội gọi lớn:
– Mẹ ơi mở cửa cho con, mau lên.
Bà Sáu nghe tiếng con gọi gấp gáp thì tưởng có chuyện gì vội vàng ra mở cửa. Đập vào mắt bà là thằng con trai ướt từ đầu đến chân, trên tay nó đang ẵm một cô gái gái cũng đang ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống dưới. Bà hốt hoảng kêu lên:
– Cái gì thế này, cô gái này ở đâu ra mà con mang về đây?