Tường ngồi bật dậy mặt biến sắc ngay. Anh ta chạy vội tới bên Nhài đưa tay nắm lấy tay cô, Nhài giật mạnh tay mình lại đứng lùi ra xa, nước mắt lăn dài trên má, cô lắc đầu, đôi môi đỏ thắm hằng ngày bây giờ đã tím lịm vì bị hàm răng cắn chặt.
Tường bước vội tới bên cô rồi nói:
– Nhài ơi, hãy bình tĩnh nghe anh nói. Những gì em nhìn thấy không phải vậy đâu. Chỉ là một chút sai lầm của thằng đàn ông lúc vắng vợ thôi, em tha lỗi cho anh, tha cho anh một lần được không em.
Nhài chưa kịp nói gì, bỗng cô gái trên giường bước xuống cười rất tươi rồi nói:
– Em là Nhài phải không, nghe tên em lâu rồi, hôm nay chị mới gặp mặt. Giới thiệu với em chị tên là Ngọc, anh Tường và chị yêu nhau bảy năm rồi. Vì kinh tế khó khăn nên chị đã bỏ th:ai nhiều lần. Lúc này anh Tường đã đủ điều kiện để nuôi con nên chị quyết định sinh đứa bé này ra, là con trai đó em, cái th:ai đã được bẩy tháng rồi.
Nhài không bước nổi nữa, hai tay cô đưa lên ngực rồi từ từ ngồi xuống, đầu gục vào hai đầu gối khóc nức nở. Từ nhỏ cho tới lớn, cô chưa bao giờ phải chứng kiến một cảnh đ:au lòng nào. Nhưng bây giờ không phải là đ:au lòng nữa, mà là thân thể cô như có hàng ngàn lưỡi d:ao c:ắt ra từng mảnh, nó làm cho cô đ:au đớn muốn ch:ết đi. Ngay lúc này cô không nghĩ được gì, ngoài cái hình ảnh một cô gái mang cái bụng bầu lớn, mà đứa nhỏ đó chính là con của chồng cô.
Tường vội tới bên ngồi xuống đỡ Nhài dậy, bỗng dưng cô ngẩng mặt lên, đôi mắt như dại đi hét lớn:
– Đủ rồi, các người gi:ết tôi đi, gi:ết ch:ết tôi luôn đi.
Trong khi Tường cố dỗ dành và nói lời van xin với Nhài, Ngọc đứng bên cạnh vẫn lải nhải những câu đỏng đảnh của cô ta:
– Tiện đây anh nói luôn cho cô ta biết đi, làm sao cứ phải sống giả tạo làm gì cho thêm đau khổ. Chị nói cho em biết, người anh Tường yêu là chị, anh ấy cưới em chẳng qua là ngày ấy anh chị cãi nhau. Nhưng rồi sau khi cưới em, anh ấy vẫn không quên được chị, nên bọn chị vẫn hằng ngày tìm đến nhau. Số lần anh chị gần gũi bên nhau nhiều gấp 10 lần anh ấy ở bên em. Không tin, em cứ hỏi anh Tường đi, chị không nói dối đâu. Bằng chứng là chị đang mang đứa con trai của anh ấy trong người. Nếu em hiểu chuyện, em hãy giải thoát cho anh Tường để anh chị đến với nhau.
Tai của Nhài như ù đi, từng lời nói của Ngọc đ:au hơn ngàn lư:ỡi d:ao đ:âm vào trái tim của cô. Tường ngẩng lên quát lớn:
– Ngọc, em có thôi đi không, đừng chia rẽ vợ chồng anh nữa.
Bỗng Ngọc ngửa mặt lên trần nhà cười lớn:
– Anh còn thương cô ta phải không, vậy thì tại sao hơn hai năm qua cô ấy vẫn không có bầu, vậy mà em đã bốn năm lần với anh rồi kia đấy. Anh Tường chỉ thương cô vì bản thân cô yếu đuối, nhưng người anh ấy yêu là tôi, cho nên cô hãy vì đứa con trong bụng của tôi mà giải thoát cho anh ấy.
Nói xong Ngọc đi vào trong phòng của vợ chồng Tường. Nhài đứng lên nhìn thẳng vào mặt Tường một lát, rồi bất ngờ cô đưa tay lên tát vào mặt anh một cái thật mạnh. Tường vẫn đứng nguyên không tránh né, Nhài lấy hết sức dồn vào cánh tay trái, rồi tát một cái thật mạnh nữa vào má bên này của Tường. Sau đó cô vịn vào cầu thang rồi từ từ lê từng bước xuống dưới. Tường vội bước theo, Nhài quay lại, hai mắt mở to nhìn trừng trừng rồi nói gằn giọng:
– Anh đứng đó, nếu còn bước theo tôi một bước, tôi sẽ lao đầu xuống kia mà ch:ết cho anh xem.
Bất ngờ Tường lao tới ôm chặt cô vào lòng rồi nói trong tiếng khóc:
– Nhài, nghe anh nói đã. Người anh yêu là em, dù có thế nào đi chăng nữa chúng mình vẫn là vợ chồng hợp pháp. Đừng tin lời cô ta nói, hãy cho anh một cơ hội, anh xin em đấy.
Hai mắt của nhài ngập nước không còn nhìn thấy gì nữa, cô gục đầu xuống, hai tay giơ cao cố đánh lên người anh ta liên tiếp. Tường lại nói:
– Em cứ đánh anh đi, đ:ánh cho hả cơn giận, anh chịu đựng được hết.
Nhài không biết rằng, đúng lúc ấy Ngọc đã lẻn nhanh xuống phía dưới và chuồn ra ngoài. Khi thấy Ngọc đã ra khỏi nhà, Tường đưa vợ vào phòng rồi đỡ cô ngồi xuống. Anh đưa hai tay vén mái tóc, lau sạch nước mắt cho vợ. Lúc này nhìn mặt Tường cũng đau khổ không kém. Nhài không rằng không nói cứ ngồi ch:ết trân như vậy. Thấy vợ đã có vẻ nguôi giận, Tường nói nhẹ nhàng:
– Cô ta về rồi, anh hứa từ nay sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu. Để anh ra ngoài nấu cơm vợ chồng mình cùng ăn nhé.
Nhài nói ngắt quãng:
– Anh nói cho tôi biết đi, cái th:ai trong bụng của cô ta, có đúng là con của anh không.
– Không phải em ơi, cô ta là gái làng chơi. Thú thật với em, anh chỉ là chơi qua đường thôi, tin anh đi một lần này có được không.
Nhài nhắm mắt lại, cố nghĩ rằng những lời anh ta vừa nói là sự thật.
Nhưng dù có hiền lành cho tới cỡ nào, dù có bình tĩnh tới bao nhiêu, thì không một người phụ nữa nào lại dễ dàng bỏ qua trước cái chuyện chồng mình đi ngoại tình. Nếu không xảy ra cãi vã hoặc đánh ghen, thì cũng sẽ phải chiến tranh lạnh mất mấy ngày. Và Tường là người hiểu rõ vợ mình về vấn đề này.
Anh xắn tay áo ra ngoài nấu cơm, những món đồ Nhài mua để ở ngoài bếp, anh nhanh tay làm một loáng đã bày thức ăn lên bàn. Anh vào trong nhẹ nhàng gọi vợ:
– Em à, dậy ăn cơm thôi, anh đã nấu xong hết rồi. Cảm ơn em vì đã mua những món đồ mà anh thích. Anh biết em luôn yêu thương chồng, nên làm sao mà anh xa em được.
Những lời nói mật ngọt ch:ết ruồi của Tường, đã làm dịu đi cơn thịnh nộ trong người Nhài. Nhưng cô vẫn nằm quay mặt vào trong không trả lời, Tường ngồi xuống bên cạnh, anh đặt bàn tay lên vai vợ rồi nói như cầu khẩn:
– Em đừng có như vậy nữa mà, em đau một thì lòng anh cũng đau 10 chứ có ít gì đâu. Cô ta tới đây hỏi mua xe, rồi nói muốn lên thăm chỗ ở của vợ chồng mình xem thế nào. Đúng lúc cô ta đi vào phòng thì em lại về tới .
Nhài ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mặt chồng rồi nói:
– Tôi đã nghe thấy hết những gì hai người vừa nói với nhau trong phòng. Và cũng đã chứng kiến anh nằm ôm cô ta trên giường. Như vậy mà anh nói cô ta tự ý vào phòng sao? Rồi ban nãy cô ta đã nói gì anh còn nhớ chứ.
– Đúng là trước đây anh và Ngọc cũng đã một thời yêu nhau. Nhưng anh đã chia tay vì bị cô ta cắm sừng. Bây giờ biết anh đã cưới em và cuộc sống khá giả hơn trước, cô ta định tới đây phá đám nói linh tinh. Nhiều cặp đôi tan vỡ cũng chỉ vì nghe lời xúi giục bên ngoài, em hãy cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy người anh yêu là em.
Nhìn khuôn mặt của Tường lúc này thật tội. Nhài vì quá lương thiện, và quá yêu nên không nhìn thấy bộ mặt thật ẩn chứa đằng sau vẻ đau khổ kia. Rồi hai hàng nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên má, cô không biết đầu óc của mình bây giờ đang hướng về đâu. Mặc dù những hình ảnh vừa rồi làm cô choáng váng, nhưng cái vẻ mặt biết hối lỗi của Tường làm cho cô mủi lòng. Thế rồi cô ngoan ngoãn theo Tường ra bên ngoài bàn ăn, Tuy nước mắt chan cơm, nhưng trong lòng không còn tức giận như lúc trước nữa.
Thế rồi với kinh nghiệm đầy mình, con cáo già đã thu phục được chú thỏ non trong tích tắc. Nhài tuy vẫn chưa hết giận, nhưng lại tin tưởng hoàn toàn ở chồng, cô không một chút nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh và Ngọc. Và cô cũng không thể biết được, đằng sau những lời ngọt ngào thủ thỉ kia, là cả một âm mưu to lớn của Tường.
Hai tháng sau, vào một ngày trời mưa như trút nước, Nhài đang sốt ruột vì Tường đi từ sáng vẫn chưa thấy về nhà. Cô gọi điện nhiều lần nhưng anh không bắt máy. Cô liền gọi điện về nhà cho bà Loan, hỏi xem anh có về đó hay không. Bà loan liền trả lời:
– Mưa gió thế này sẽ không có khách, con đóng cửa tiệm rồi nghỉ đi, chắc là nó không về nhà được đâu.
Nhài ngạc nhiên, bà Loan nói vậy như thể bà biết con trai mình đang ở đâu. Trời tối dần, mưa mỗi ngày một lớn, những tia chớp lóe lên phía ngoài cửa kính như xé rách bầu trời đen kịt. Tiếng mưa ào ào át hết tất cả mọi thứ, tiếng sấm sét nổ liên tục chát chúa. Nhài thu mình ngồi giữa giường run sợ. Mưa gió là chuyện bình thường của trời, nhưng tại sao hôm nay cô lại thấy sợ hãi đến như vậy.
Nhài ngồi một mình nghĩ ngợi linh tinh, đúng lúc ấy điện thoại cô đổ chuông liên hồi. Cô mừng rỡ vì thấy Tường gọi về.
Video hình ảnh vừa bật lên, cô định cất tiếng hỏi anh đang ở đâu, thì bỗng dưng miệng cô như cứng lại không nói được. Trong màn hình điện thoại, hình ảnh chồng cô đang nằm ngủ gục trên ghế, bên cạnh chiếc giường có phủ ga trắng tinh trong bệnh viện. Người gọi cho cô là Ngọc, cô ta nằm trên giường nở nụ cười rất tươi cùng với một đứa trẻ mới sinh còn đỏ hỏn nằm bên cạnh. Không thể nào…chả lẽ đây lại là sự thật…