Advertise here
Người Chồng Đào Mỏ

Chương 22



Vì mải suy nghĩ mà Nhài đã tới nơi khi nào. Cô ngước mắt lên nhìn ngôi nhà quen thuộc, cánh cửa kia hằng ngày cô vẫn ra vào, vậy mà sao bây giờ nó như xa lạ quá. Cô bước chân vào đó lần này không khác nào bước vào hang cọp. Nhưng cô không sợ, bởi vì cô tin rằng không phải lúc nào cuộc đời cũng bất công với cô.

Buổi chiều trời nắng nóng nên vắng khách. Cửa nhà đóng kín, chắc là Tường vẫn còn nghỉ bên trong. Nhài đưa tay bấm chuông, lát sau Tường xuống dưới mở cửa. Khi nhìn qua camera anh không nhận ra là ai, vì cô ăn mặc khác hoàn toàn với trước đây. Nhưng tới lúc này khi đối diện giáp mặt, anh chợt giật mình nhận ra ngay đó là Nhài.

Rất nhanh, Nhài tháo mắt kính, bỏ khẩu trang rồi tươi cười nói:

– Chồng à, em xin lỗi vì bỏ đi mà không nói với anh một lời. Suốt thời gian qua cũng không liên lạc về cho anh. Những ngày không có em, anh có khỏe không. Chắc thời gian này anh bận rộn lắm nhỉ.

Miệng nói chân bước, Nhài đi vào trong nhà đảo mắt nhìn quanh. Lúc bấy giờ Tường mới lên tiếng:

– Nhài, những ngày qua em đã đi đâu. Anh tìm em muốn ch:ết luôn. Tại sao bây giờ em mới quay về.

– Em đi đâu không quan trọng, quan trọng là lúc này em vẫn bình an để trở về với anh.

– Nhưng bố mẹ dưới nhà đã biết chuyện này chưa. Sao em không liên lạc về, để anh lo quá.

Nhài biết bây giờ anh ta đang lúng túng, nhưng cô cũng hiểu rằng, anh ta làm chuyện gì thì cũng sẽ được tính toán thật kỹ từ trước. Cho nên không dễ gì mà anh ta sợ hãi vì việc cô có mặt hôm nay.

Nhài tiến đến bên cầu thang và định bước lên. Tường đi theo chặn cô lại và nói:

– Em bình tĩnh nghe anh nói chuyện này.

Nhài gạt nhẹ nhàng tay của Tường ra rồi nói nhỏ:

– Anh không phải ngại, em biết cả rồi. Thời gian qua em đã suy nghĩ thật kỹ, em không sinh con được, thì việc anh kiếm con bên ngoài là lẽ thường tình thôi. Con của anh cũng là con em kia mà, bây giờ để em lên thăm con nhé.

Tường ngạc nhiên, lẽ ra Nhài trở về phải chửi mắng cho anh một trận, anh những tưởng cô phải sấn tới cào cấu anh ra thành trăm mảnh, sau đó khóc lóc và muốn tống cổ mẹ con Ngọc ra ngoài. Nhưng không phải vậy, cô thản nhiên nói rằng sẽ chấp nhận mọi điều kiện, kể cả mẹ con Ngọc ở trong nhà.

Anh không thể tin được, dù hiền lành lương thiện đến mấy, Nhài không dễ dàng gì chấp nhận việc anh đưa Ngọc về đây ở. Anh sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, anh bước nhanh sát theo cô. Lên tới cửa phòng, anh bước vào trước và nói lớn:

– Ngọc ơi, Nhài về thăm chúng ta đó em.

Ngọc giật mình quay ra ngoài, khi nhìn thấy Nhài cô ta thoáng chút bối rối, nhưng lại trấn tĩnh được ngay. Trong đầu Ngọc nghĩ nhanh một điều, nếu Nhài có lao tới mà làm điều gì, cô sẵn sàng bật lại dù có phải ch:ết.

Nhưng điều lo lắng của Ngọc đã không xảy ra . Nhài nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, đôi mắt trìu mến nhìn thằng nhỏ trên tay của Ngọc rồi nói dịu dàng:

– Xem con trai của mẹ Ngọc nào, nhìn yêu quá đi thôi. Cho mẹ Nhài bồng con chút nhé.

Ngọc ôm con vào lòng, chân mày nhíu lại, những lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua của Nhài làm Ngọc thấy sợ. Thà cô ta cứ chửi mắng, rồi đánh đuổi mẹ con cô thì lại thấy dễ chịu hơn. Đằng này cô ta nói như không có chuyện gì xảy ra, không hiểu rằng trong cái đầu kia đang nghĩ gì.

Tường đứng sát bên với tư thế phòng bị. Anh hiểu rằng bất kỳ một người phụ nữ nào khi thấy cảnh này cũng phải nổi đ:iên. Nhưng anh nhầm rồi, Nhài bây giờ không còn như xưa nữa. Khi cô nhận ra rằng, mình quá ng:u si mà trao hết niềm tin vào người chồng đ:ểu cáng kia, thì cô đã hiểu được giá trị của bản thân mình. Cô rút ra một bài học, dù yêu thương đến mấy, trong một góc tâm thức của mỗi con người đều phải có một khoảng riêng tư cho mình. Mặc dù hai người là vợ chồng, ăn cùng mâm ngủ cùng giường, tất cả mọi chuyện buồn vui đều muốn tâm sự chia sẻ cho nhau nghe. Nhưng ở đằng sau họ, mỗi người cần phải có một thế giới riêng biệt.

Trước đây Nhài đã không hiểu như vậy, cô đã moi hết cả r:uột g:an mà nói cho Tường biết mọi chuyện. Bởi vì cô tin tưởng ở anh, cô yêu con người anh, và nghĩ anh chính là cuộc đời của mình. Vậy thì tại sao cô phải giấu anh điều gì.

Cho tới khi cô phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, bỗng dưng cô như đang ở trên mây mà rơi xuống vực thẳm . Mặc dù cái mặt nạ chưa được tháo xuống, nhưng bộ mặt thật của anh lúc này cô đã hiểu rất rõ ràng.

Không để hai người họ đợi lâu, Nhài lại nói tiếp tục:

– Em xin lỗi về sự đường đột này, em về mà không báo trước cho hai người biết. Sau buổi tối mà em đọc được tin nhắn của chị từ máy anh Tường, đúng là em rất bất ngờ, em không thể tưởng tượng được ra, tại làm sao mà hai người lại có thể có con với nhau. Lúc ấy em giận anh Tường lắm, anh ấy đã phản bội lại em một cách t:àn nhẫn, em giận cả chị nữa nên đã bỏ đi. Nhưng suốt những ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, bản thân em không sinh con được, vậy thì anh Tường ra ngoài kiếm con là lẽ đương nhiên. Bây giờ em quay trở về sống với danh nghĩa là vợ của anh Tường. Còn mẹ con chị nếu muốn thì cứ ở lại đây. Chúng ta cùng nuôi con thật tốt. Em mong rằng, thời gian tới chúng ta sẽ sống hòa thuận, để mọi người nhìn vào mà phải ngưỡng mộ chúng ta.

Truyện là do tác giả Nguyễn Thơ viết, không cho phép một ai tự ý sao chép reup trên bất kỳ nền tảng nào. Mọi h:ành vi đều được coi là ă:n c:ắp chất xám của tác giả.

Ngọc đ:iên lắm rồi, sao mày không ch:ết đi lại vác x:ác về đây báo hại tao. Ai thèm sống chung với cái loại mày. Anh Tường là của tao, ngôi nhà này là của tao. Mày phải biến khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nếu không mày phải hối hận.

Mải suy nghĩ, Ngọc giật mình khi có tiếng của Nhài nói tiếp:

– Đêm nay em sẽ ngủ phòng bên cạnh, anh cứ ở bên này chăm sóc mẹ con chị ấy, vậy hai người cứ tự nhiên nhé. Bây giờ em phải ra ngoài có việc một chút, lát nữa em sẽ về.

Lúc này Ngọc không thể chịu được nữa, cô ta hét lên:

– Cô bỏ theo trai suốt mấy tháng trời không liên lạc. Bây giờ vác x:ác về đây định chia rẽ chúng tôi sao. Không có chuyện đó đâu, nếu cô muốn đi thì cứ việc, nhưng lát nữa tôi sẽ đóng cửa không có cho cô vào nhà, cô nhớ đấy.

Nhài mỉm cười bình tĩnh đứng lên. Thấy tình hình có vẻ căng, Tường vội lên tiếng:

– Thôi nào em, Nhài nói đúng đấy.

Rồi anh ta quay sang nói với Nhài:

– Em có việc thì cứ đi đi, khi nào em về cũng được không sao. Đây là nhà em kia mà.

Nhài để ý thấy ánh mắt của Tường nhìn Ngọc, cô hiểu rằng họ đã ngầm thông báo cho nhau là giữ im lặng. Nhài đeo túi xách lên vai rồi chào hai người một lần nữa:

– Em đi đây, có khi tối muộn em mới về được. Anh nhớ trải giùm em cái đệm sang phòng bên kia, chồng nhé.

Nói rồi cô quay gót bước xuống cầu thang, cô hình dung ra khuôn mặt dữ dằn của Ngọc trong lúc này. Bình thường thôi, làm sao mà bằng nỗi đau khi bị cướp chồng của tao kia chứ!

Lúc này trời đã gần tối, Nhài đi từ từ vào ngôi nhà quen thuộc. Một người đàn ông đang lúi húi dưới vòi nước, cô khẽ cất tiếng chào:

– Con chào ba!

Người đó quay lại, ông vẫn chưa nhận ra là ai đã tới nhà mình. Nhài dựng xe, bỏ mũ bảo hiểm và khẩu trang ra, ông Vũ mới giật mình, miệng há ra nhưng không nói được. Nhài bước tới gần, bỗng dưng cô như muốn khóc. Nơi này cách đây mấy tháng trước còn là gia đình của cô, vậy mà bây giờ nó đã trở thành một nơi xa lạ.

Ông Vũ đã nhận ra cô gái là ai, ông nói giọng hơi lạc đi:

– Nhài đó hả con, mấy tháng qua con đã đi đâu.

Nhài không trả lời ngay mà hỏi lại ông Vũ:

– Mẹ con có nhà không ạ.

– Không con ạ, bà ấy có việc đi từ sáng vẫn chưa về.

Ông Vũ lau khô hai bàn tay rồi bước vào nhà. Lúc này Nhài mới nhìn kỹ gương mặt của ông, Từ đôi mắt, khuôn miệng rồi cái trán hơi hói của ông, Tất cả đều không thể khác được, nó rất giống một người mà cô mới gặp cách đây vài tháng.

Chợt Nhài bừng tỉnh vì tiếng nói của ông Vũ:

– Gia đình ta xin lỗi con, vì đã không dạy được con trai mình.

Nhài cười, cô thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Rồi cô nói:

– Chuyện cũ rồi , bây giờ cuộc sống của con đã sang trang mới. Hôm nay con về đây không phải vì chuyện đó, mà còn đem tới cho bố một món đồ, Là có người muốn nhờ con đem tới tận tay cho bố đó ạ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner