Các anh công an đi rồi, Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thằng con nhỏ trên tay nãy giờ bỗng bật khóc ré lên. Cô bồng con trở lại phòng rồi chuẩn bị cho nó ăn sữa.
Khi các anh công an ra tới ngoài cửa, chợt nhìn sang phía bên kia đường có một túi rác treo trên cành cây. Ở nông thôn, một tuần người ta mới đi thu gom rác làm hai buổi. Hôm nay chưa tới ngày vứt rác, vậy tại sao ai đó đã mang ra ngoài này, Rồi còn treo lên cây cho mất vệ sinh. Lỡ đâu tụi trẻ nghịch ngợm, nó tưởng cái gì lôi xuống rồi vứt lung tung thì thật ô nhiễm môi trường.
Chợt anh công an lớn tuổi nhất bước nhanh sang kia đường, anh đưa tay gỡ túi rác xuống rồi mang về để lên xe. Sau đó anh nói:
– Chúng ta đi thôi.
***
Ông bà Kha nghe tin báo vội đóng cửa hàng rồi tức tốc tới ngay bệnh viện. Trên đường đi bà Kha luôn miệng nói:
– Con ơi là con, đây là lần thứ hai con không nghe bố mẹ rồi. Con xảy ra chuyện gì thì bố mẹ sống làm sao nổi. Người ta đã không thương thì sẽ cố tìm đường mà tr:iệt hạ. Cầu trời con tôi không có làm sao.
Ông Kha vẫn cố gắng lái xe thật nhanh. Họ biết con gái mình lúc này đang bị giữ ở đ:ồn công a:n, nhưng họ chọn tới b:ệnh viện trước để xem tình hình sức khỏe của Tường như thế nào.
Khi nhìn thấy hai ông bà Kha, bà Loan đứng dậy gào lên:
– Ông bà còn vác cái mặt tới đây làm gì, Đẻ con ra con không biết dạy, thì tại sao không b:óp ch:ết nó ngay từ ngày còn nhỏ đi, để tới bây giờ nó thành con yêu tinh g:iết h:ại con trai tôi. Ối con ơi là con, người yêu thương thì không lấy, đi tìm mãi đâu con cáo già đội lốt thỏ non. Để bây giờ nó h:ại con ra nông nỗi này.
Ông Vũ gật đầu chào ông Kha, rồi nói nhẹ nhàng:
– Ông bà thông cảm, bởi nhà tôi vì đau lòng quá nên mới trở thành như vậy. Chuyện đâu rồi có đó chúng ta cứ bình tĩnh.
Bà Loan quay lại quát:
– Giờ này ông còn nói bình tĩnh là sao, con tôi nó nằm trong kia đang chờ ch:ết, vậy ông còn nói người ta bình tĩnh. Ông cũng là đồ súc sinh, là loại cha không biết thương con.
Bà Kha lặng người, hai hàng nước mắt cay đắng cứ thế chảy dài không ngăn lại được. Có một mụn con gái thôi mà làm sao lại trái ngang đến thế này. Bà sinh nó ra, rồi nuôi nó lớn. Từ nhỏ nó luôn là một đứa nhút nhát ngoan ngoãn biết nghe lời. Vậy thì tại sao nó lại hạ đ:ộc thằng Tường được, g:an nó lớn từ khi nào vậy. Có phải vì gh:en tuông m:ù quáng mà nó trở thành đ:iên rồ như vậy không.
Ông Kha mở ví rút một sắp tiền đưa cho bà Loan:
-Vợ chồng tôi thật lòng xin lỗi ông bà thông gia. Chuyện chưa biết thế nào, nhưng trước mắt tôi có chút mong ông bà nhận lấy để lo th:uốc thang cho con rể.
Bà Loan chìa tay giật lấy sắp tiền, miệng rít lên:
– Ông bà có đưa gấp 10 lần chỗ này cũng không đổi lại được m:ạng sống cho con tôi. Th:uốc đ:ộc ngấm vào người nó, có sống được cũng thành người t:àn t:ật. Tôi cấm ông bà, từ giờ phút này trở đi không được nói nó là con rể của các người. Từ nay tôi và các người đoạn tình đoạn nghĩa, con gái các người có bị x:ử t:ử cũng chưa đáng đâu.
Biết tình hình không thể giảm căng thẳng hơn, ông Vũ nắm tay ông Kha và đưa mắt nhìn bà nói:
– Cảm ơn ông bà đã tới đây thăm con, nhưng bây giờ xin phép ông bà hãy về cho, bởi nhà tôi lúc này không nghĩ được gì đâu. Tình hình thế nào tôi sẽ báo cho ông bà biết sau. Mong ông bà thông cảm ạ.
Nhìn hai ông bà Kha đi rồi, ông Vũ quay lại nói:
– Bà quá đáng vừa thôi, đã biết sự thật như thế nào đâu mà cứ quy chụp cho người ta như vậy. Tội vu khống cũng không nhỏ đâu bà biết không.
Bà Loan mở cái ví đang đeo bên người, nhét tiền vào đó rồi quắc mắt nhìn chồng nói:
– Ông thì biết cái gì, thằng Tường còn chưa tỉnh lại, nhà nó đưa cho bằng này tiền là vẫn còn ít đấy. Nếu không biết điều mà đưa thêm, tôi đến tận nơi mà cuốc tan nhà chúng nó ra.
Ông Vũ lắc đầu, không ngờ bà ta càng ngày càng xảo qu:yệt hết nhân tính. Đúng là lòng người thật đáng sợ.
Hai ông bà Kha tới đ:ồn công an nhưng không được gặp con. Họ nói rằng trong thời gian điều tra, Nhài sẽ không được gặp bất kỳ một ai khác. Bà Kha khóc lóc nói:
– Tôi xin các anh, hãy tìm ra sự thật minh oan giùm con tôi. Hãy giúp chúng tôi với. Con gái tôi từ nhỏ hiền lành lương thiện, nhìn thấy con kiến nó cũng không nỡ giẫm chân lên, vậy thì tại sao nó có g:an hạ đ:ộc chồng nó chứ.
Anh công an ôn tồn nói:
– Dạ xin hai bác cứ về nhà đi ạ, chúng tôi sẽ làm việc bằng hết khả năng trách nhiệm của mình. Nếu cô Nhài vô tội thì sẽ sớm trở về với gia đình thôi. Nhưng còn phải chờ anh Tường tính lại chúng tôi mới có thể điều tra tiếp. Còn nếu như không may trường hợp x:ấu xảy ra, chúng tôi vẫn tìm ra h:ung th:ủ thực sự, hai bác yên tâm ạ
Hai người lủi thủi quay ra xe để về nhà. Suốt quãng đường dài bà Kha không ngừng rơi nước mắt. Bao năm nay ông bà kinh doanh buôn bán, chưa khi nào họ lừa lọc khách hàng hoặc là nâng giá cao kiếm lời. Vậy thì tại sao con gái họ lại phải chịu quả báo nặng nề như thế này. Có phải kiếp trước ông bà đã làm sai chuyện gì, nên kiếp này con gái họ phải gánh t:ội thay. Vậy thì tại sao ông trời không bắt phạt bà đi, để cho con gái bà được sống yên ổn hạnh phúc. Tại sao?
Hai người lúc này chỉ nghĩ tới sự an toàn của con gái, họ không màng tới chuyện tiền nong mà mình đã cung cấp cho Tường trước đây. Họ chỉ cần con gái họ bình an trở về với họ mà thôi.
Ba ngày sau khi Tường nhập viện, Ngọc ở nhà đã bán gần hết số xe máy trong nhà. Cô bắt đầu rao bán nhà, đã có vài người tới đặt vấn đề hỏi mua. Cô nghĩ rồi, giấy tờ đất tên cô thì cô thích làm gì mà chả được. Thằng Tường bây giờ nằm kia chờ ch:ết, cô dại gì mà gắn đời mình vào cái thể loại t:àn t:ật đó. Cô xinh đẹp trẻ trung, tương lai còn dài, nên cô phải tìm cuộc sống mới cho mình.
Mấy ngày hôm nay bà Loan ở trong bệnh viện với con trai, lão người Đài liền tìm tới nhà Tường để hỏi chuyện. Được thể Ngọc khóc lóc nói trong giọng tủi hờn với hắn:
– Em không ngờ anh lại thích đi với mụ già đó. Bây giờ thằng chồng em đang sống dở ch:ết dở trong bệnh viện, mụ ta nuôi con trai trong đó còn lâu mới về được. Anh còn đi tìm người ta làm gì nữa.
Lão người Đài cười nhạt, đưa con mắt si tình nhìn Ngọc. Sau khi sinh con, nhìn cơ thể cô đẫy đà hơn trước. Hắn tới sát bên Ngọc nói thì thầm:
– Là do em bỏ anh rồi đi lấy chồng đó chứ, tại sao bây giờ lại trách anh.
Ngọc ngả vào người hắn nũng nịu:
– Tại anh không giữ lời hứa, anh nói rằng sẽ đưa em về Đài Loan rồi cưới, nhưng anh để cho em chờ đợi hơn một năm trời. Con gái chúng em chỉ có thời, anh phải hiểu điều đó chứ.
– Vậy bây giờ em có muốn theo anh về bên Đài không.
Ngọc sáng mắt lên mừng rỡ. Cô sẽ đi theo hắn ta mà không cần phải do dự. Nhưng còn ngôi nhà này, cô muốn bán nốt để lấy tiền tiêu xài. Không thể bỏ phí một đống tài sản ở lại được.
Đã có người tới đặt vấn đề mua nhà, nhưng họ nói còn chờ kiểm tra một số vấn đề rồi mới đi tới quyết định cuối cùng. Ngọc mừng lắm, cô sẽ cao chạy xa bay, để thằng Tường tội nghiệp kia lại cho bố mẹ nó chăm nom. Cô với Tường chỉ là đang sống thử, nào đã có gì ràng buộc đâu! Còn đứa con này, cũng còn chưa biết có phải con của Tường nữa hay không. Bởi vì thời gian đó, cô ta đâu có chỉ đi với một mình Tường.
Ngọc gói ghém quần áo, tã lót rồi đưa con về gửi bố mẹ đẻ. Cô đưa cho ông bà một số tiền rồi nói:
– Chồng con đang gặp chuyện, bố mẹ cho con gửi cháu ít bữa, thu xếp công việc xong con sẽ về đón cháu.
Bố mẹ Ngọc cũng không lấy làm hài lòng, bởi vì thằng cháu còn quá nhỏ. Nhưng thấy Ngọc đưa cho một khoản tiền lớn thì đành lặng im. Thôi thì giúp con cái chứ ai nỡ từ chối, nhà nó đang có chuyện kia mà.
Đêm ấy, tại một căn phòng trong nhà nghỉ. Ngọc đang nằm trong vòng tay của lão người Đài, tâm hồn bồng bềnh chín tầng mây. Giấc mơ làm dâu xứ Đài đang hiển hiện, bỗng dưng có tiếng của lễ tân yêu cầu mở cửa. Cô bừng tỉnh đang nuối tiếc giấc mơ đẹp, trong lòng có vẻ bực bội. Cô hỏi lão tình nhân:
– Anh gọi lễ tân tới có việc gì?
Cánh cửa vừa được mở ra, cô giật mình thấy có mấy người đàn ông bước tới, một người giơ chiếc thẻ công an ra phía trước rồi đọc lệnh b:ắt giữ t:ội ph:ạm cố ý g:iế:t người. Ngọc hoàng hốt kêu lên:
– Các anh nhầm rồi, tôi không biết gì hết , kẻ g:iế:t người là con Nhài, không phải tôi.