1.
Một ngày mưa phùn mờ mịt, biệt thự nhà họ Giang ở lưng chừng núi.
Trong phòng u ám, tôi lần theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, tiến đến bên giường, chui vào trong chăn của
Chử Thịnh Niên.
Anh là kẻ thù không đội trời chung ngày trước, cũng là chồng tôi bây giờ.
Giờ đây lại ngoan ngoãn nằm đó mặc tôi tùy ý trêu đùa – ý nghĩ ấy khiến lòng tôi không khỏi hưng phấn.
Chử Thịnh Niên cứng người khi bị tôi ôm vào lòng, giãy giụa một lúc mới thấp giọng nói:
“Hôm nay tôi thấy không khỏe, em về phòng mình ngủ đi.”
Tôi cúi đầu cắn lên xương quai xanh của anh, giọng lười biếng pha chút ngang ngược:
“Tôi không muốn, ôm anh ngủ mới ấm. Tôi chỉ muốn ngủ với anh thôi.”
Đôi tai anh đỏ bừng. Anh cố nén tức giận, muốn mắng nhưng vốn chẳng có từ ngữ gì đủ đanh thép, đành
lựa chọn im lặng.
Anh nhắm mắt lại, cố phớt lờ sự hiện diện của tôi.
Hàng mi dài rậm khẽ run lên, trông có chút tội nghiệp.
Tôi khẽ cười, đưa tay lạnh lẽo chui vào trong chăn, ép anh đan tay cùng tôi.
Anh giật mình, muốn rút tay ra nhưng tôi liền giữ lại, đưa lên môi, khẽ cắn vào đầu ngón tay anh.
Cuối cùng, anh không nhịn nổi nữa, mở bừng mắt, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên vì giận:
“Giang Thanh Thanh, tôi không phải là đồ chơi của em!”
Tôi nhìn thẳng vào vệt đỏ nơi đuôi mắt anh, bật cười dịu dàng:“Anh sao có thể là đồ chơi? Anh là chồng tôi, tôi đối xử thế này chỉ để vun đắp tình cảm vợ chồng mà thôi.”
Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, nhưng vì nửa thân dưới tê liệt, anh chỉ có thể nằm đó để mặc tôi trêu
chọc, hoàn toàn bất lực.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một to, thi thoảng lại có tiếng sấm nổ vang như muốn xé toạc bầu trời.
Mí mắt tôi dần nặng trĩu, tôi đưa tay ôm lấy vòng eo thon gầy của anh, vùi mặt vào lồng ngực lạnh lẽo ấy.
Thấy anh không nói gì, tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Sao anh không mắng tôi nữa?”
Chử Thịnh Niên mệt mỏi đáp:
“Có người càng bị mắng lại càng thấy khoái.”
Tôi bật cười khẽ:
“Anh nói tôi đấy à…”
Anh giãy giụa nhẹ trong lòng tôi:
“Nếu em nghĩ vậy thì cứ cho là thế đi.”
“Nếu tôi không nghĩ thế thì sao?” Tôi không chịu thua, vặn vẹo lại.
Anh nghiêm giọng:
“Sự thật khách quan không thay đổi vì những lời ngụy biện của con người.”
Tôi cười càng rạng rỡ, vòng tay ôm anh cũng chặt hơn.
Cãi nhau với anh lúc nào cũng thú vị như vậy.
Hương thơm lạnh lạnh của gỗ linh sam thoảng vào mũi, khiến tôi thấy an lòng, lại càng thêm buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, tôi thiếp đi.
Nhưng trong giấc mơ, tôi lại có cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt lấy mình – như muốn
nuốt chửng tôi vào bụng mới chịu dừng lại.
2.
Tôi ngủ một mạch đến tận chiều, bên ngoài vẫn u ám mịt mù.Không biết từ lúc nào, Chử Thịnh Niên cũng thiếp đi. Cánh tay rắn rỏi của anh siết chặt lấy eo tôi, tư thế rõ
ràng là đang chiếm hữu, không cho tôi chút thoát thân nào.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp một tấm gương mặt anh lúc ngủ, rồi lại lia máy chụp liên tiếp cảnh anh ôm tôi –
trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Cuối cùng, tôi chọn một tấm chân dung của anh làm hình nền điện thoại. Nhìn thấy kết quả, tôi cảm giác
như cả chiếc điện thoại của mình cũng trở nên đẹp đẽ dễ nhìn hơn hẳn.
Chử Thịnh Niên vẫn là anh – dù đã thất thế, nhưng khí chất cao quý, quyến rũ đến mê hoặc kia chẳng hề
vơi đi chút nào.
Anh là kiểu đàn ông phương Bắc điển hình, vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ.
Đường nét gương mặt sắc cạnh, ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng – chỉ nhìn
thôi cũng thấy rất hợp để hôn.
Chỉ tiếc là tôi không dám manh động. Dù gì giữa tôi và anh cũng từng là kẻ thù không đội trời chung.
Trong thương trường, khi thì tôi cướp mối làm ăn của anh, khi thì anh tìm cách dồn tôi vào chỗ chết.
Tuy anh thất thế và được tôi đưa về, nhưng chuyện này vẫn chẳng khác gì thừa nước đục thả câu. Tôi sợ
nếu chọc giận anh quá, anh sẽ làm ra chuyện gì điên rồ – mà kết quả đó lại hoàn toàn không phải thứ tôi
muốn thấy.
Tiếng thở đều đều vang lên bên tai. Trong giấc ngủ, tóc anh hơi rối, môi đỏ hồng, nhìn như một lời mời gọi
khiến tôi chỉ muốn lao đầu vào vực sâu không đáy.
Tôi siết chặt hai tay, cố kiềm chế cơn cám dỗ đen tối trong lòng, rồi rời giường ra phòng khách, uống liền hai
ly nước đá.
Mỹ nhân hại người thật mà…
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy việc mang Chử Thịnh Niên về nhà, e rằng không phải là quyết định
đúng đắn.
3.
Trước đây, tôi từng cực kỳ ghét Chử Thịnh Niên.
Tôi luôn nghĩ anh ta là loại người ngoài lạnh trong nóng, tỏ ra nghiêm chỉnh, thật ra chỉ là giả tạo.
Anh ta lúc nào cũng kiêu ngạo, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách, như thể không ai đủ tư cách lại
gần