Advertise here
Ông Chủ Giới Thiệu Người Yêu Cho Tôi

Chương 1



Bị giục cưới đến phát đ i ê n, nửa đêm, tôi leo lên sân thượng công ty một mình để bình tĩnh lại.

Kết quả là bị ông sếp đang tăng ca phát hiện.

Anh ấy ra điều kiện với tôi: “Chỉ cần em đừng n h ả y l ầ u, tôi sẽ giải quyết tất cả vấn đề cho em!”

Tôi nói: “Tôi không tìm được đối tượng kết hôn!”

Anh ấy nghiến răng, lôi ra đủ loại bạn bè chất lượng trong danh bạ: “Được rồi, tôi làm mối cho em, thế được chưa?”

Kết quả là, sau lần thứ n xem mắt thất bại với bạn bè của anh ấy, anh ấy ngồi đối diện tôi, trầm ngâm đầy đau khổ:

“Nhiều người như vậy mà em không ưng ai, vậy thì chỉ còn cách để tôi tự ra trận thôi.”

1

Gần đến Tết, công ty gửi thông báo nghỉ lễ.

Làm gì có ai đi làm đêm giao thừa chứ?

Chẳng lẽ còn mong con chó nhà tôi nấu cơm tất niên cho tôi à?

Hay là công ty muốn tất cả mọi người cùng ngồi trong văn phòng gói sủi cảo?

Tối nay phải tăng ca, tôi càng nghĩ càng bực.

Mẹ tôi còn nhắn tin cằn nhằn chuyện tôi chưa kết hôn, tin nhắn cứ liên tục tới tấp, điện thoại réo liên tục.

Không chịu nổi nữa, tôi đành lên sân thượng hít thở chút không khí.

Vừa đặt chân lên đó, điện thoại lại vang lên.

Nhưng lần này không phải mẹ tôi, mà là quản lý của tôi.

Chiều nay công ty mời trà chiều, quản lý bảo tôi ứng tiền trước.

Tôi gửi hóa đơn thanh toán cho ông ta, vậy mà mãi đến tối ông ta mới chịu hoàn lại tiền cho tôi.

Chuẩn bị nhận tiền xong, nhìn thấy số tiền chuyển khoản, tôi đơ luôn.

Rõ ràng tôi bỏ ra 613 tệ, vậy mà hắn chỉ trả lại 600?

Cơn giận trào lên, tôi lập tức gọi điện:

“Ông bị mù à? Sao thế? Ngày mai công ty phá sản à? Tôi bỏ ra 613, ông trả tôi 600? Ông thiếu 13 tệ à? Vậy bình thường ông vênh váo cái gì thế?”

“Cô… cô!”

“Câm miệng! Không dùng miệng thì đem đi tặng cho ai cần đi! Tôi đang hóng gió trên sân thượng ngon lành, vậy mà ông dám làm phiền tôi? Tôi nhảy xuống đây luôn cho ông vừa lòng nhé, để con chó chạy qua cửa công ty cũng phải ghé vào đái một bãi chửi công ty bóc lột này!”

Gió trên sân thượng lớn quá, cuốn bay hết lời nguyền rủa của tôi.

Không biết quản lý nghe được bao nhiêu, thế mà ông ta lại cúp máy luôn.

Tôi đứng trên mép lan can, chắc trưa nay có người đã lên đây, dưới đất còn mấy đầu lọc t h u ố c lá và một lon cà phê.

Càng nghĩ càng tức, tôi giơ chân đá bay cái lon.

Phá sản đi, đồ công ty bóc lột!

RẦM!

Lon cà phê không trúng cánh cửa, mà lại trúng ngay đầu một người vừa bước ra.

Nhìn rõ người đó là ai, tôi sợ đến mức vội nép sang bên.

“Đừng nhảy! Đừng nhảy! Có gì từ từ nói!”

Người đàn ông đó ban đầu còn cau mày tức giận, nhưng nhìn thấy tôi thì hốt hoảng hét lên:

“Cô đừng làm bậy! Cái gì cũng có thể bàn bạc! Tôi sẽ đứng ra giúp cô!”

Người này thực sự có thể giúp tôi.

Bởi vì anh ta chính là ông chủ của tôi, cổ đông lớn nhất của công ty, Cố Nguyên Châu.

Tôi chỉ gặp anh ta một lần trong tiệc tất niên, trông còn trẻ và khá đẹp trai.

Nhưng mà… dù sao người ta cũng là ông chủ, chẳng ai thích một ông chủ vừa keo kiệt vừa bóc lột cả.

“Cô đừng nghĩ quẩn nữa.”

Cố Nguyên Châu sốt ruột đến mức nhảy dựng lên nhưng không dám đến gần.

Tôi co rúm người lại, bám vào lan can, cẩn thận dịch vào trong, cũng nhìn thấy sau lưng anh ta còn có một đám người khác.

“Đông người quá, tôi sợ xã giao!”

“Mấy người đi hết đi!”

Cố Nguyên Châu lập tức bảo bọn họ rời đi trước, tôi lại dịch vào trong vài bước.

Thực ra, tôi còn sợ độ cao nữa.

Nhưng mà bây giờ đi xuống luôn thì mất mặt quá.

Không giải quyết được thì… cứ phát đ i ê n lên trước đã!

“Tại sao đêm giao thừa mà vẫn bắt tôi đi làm hả? Đúng là đồ trời đ á n h! Tôi phải tố cáo để công an tới bắt các người!”

“Nhưng mà chính sách quốc gia năm nay…”

“Không, cô đừng nhảy!”

Thấy tôi lại nhúc nhích, anh ta hoảng hốt đến mức quỳ xuống.

Trong chốc lát, sân thượng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng gió vù vù bên tai.

Tôi nhìn người đàn ông đang quỳ, bốn mắt nhìn nhau.

“À… anh đứng lên trước đi, tôi không có tiền lì xì đâu.”

Cố Nguyên Châu cũng đơ ra, im lặng vài giây rồi ánh mắt bỗng trở nên kiên định:

“Không! Nếu cô không xuống, tôi quỳ ở đây cả đời luôn!”

Mẹ nó, anh này có b ệ n h à?!

2

Cuối cùng, hai chúng tôi mỗi người nhượng bộ một chút: anh ta đứng dậy, tôi bước xuống.

“Sao cô không nghĩ tích cực hơn một chút chứ? Tuần sau có lương rồi mà.”

Cố Nguyên Châu khuyên nhủ, nhưng lại chạm đúng vào nỗi đau của tôi.

Tôi lập tức lùi lại về phía lan can, anh ta cũng lập tức quỳ xuống thêm lần nữa.

Cứ như hai đứa bị phản xạ có điều kiện vậy.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner