Anh ta nhìn tôi, mặt mày đau khổ như sắp khóc đến nơi:
“Cô làm cái gì đấy? Dù gì cũng thương cái đầu gối của tôi một chút đi chứ!”
“Vậy anh có thương đám nhân viên quèn bọn tôi không? Anh thử suy nghĩ xem, mấy năm qua anh đã thực sự dẫn dắt công ty phát triển chưa? Đã bao lâu rồi chúng tôi không được tăng lương?”
Tháng trước, khi lương về tài khoản, số tiền đó ít ỏi đến nỗi tôi còn chẳng nghĩ đó là tiền lương.
Cứ tưởng đâu là tiền hoàn lại do trả hàng online đấy chứ.
Càng nghĩ càng tức, tôi lại dịch ra ngoài thêm một chút.
Cố Nguyên Châu cuống đến mức suýt đập đầu xuống đất:
“Cô đừng c h ế t mà! Cả công ty đều biết tôi đến tìm cô. Nếu cô c h ế t, tôi là nghi phạm số một đấy! Tôi xin cô, cô muốn gì cũng được, miễn là cô đừng nhảy, tôi giúp cô giải quyết hết tất cả mọi chuyện!”
“Tôi muốn tăng lương!”
“Được, được, được.”
“Bảo tên quản lý kia trả lại tôi 13 tệ!”
“Được, được, được.”
“Tôi không tìm được người yêu!”
“Tôi làm mối cho cô, được không?”
Nói xong, Cố Nguyên Châu lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho tôi.
“Cô thích kiểu nào? Tự qua đây chọn đi!”
Thái độ này… chẳng lẽ ông chủ còn có nghề tay trái?
Tôi tò mò bước tới.
Ai ngờ anh ta thật sự mở wechat của mình lên thật…
Được lắm, bài đăng đầu tiên là ảnh một người đàn ông đứng bên du thuyền.
Bài thứ hai là một người đàn ông khác, ngồi trong khoang máy bay riêng uống champagne.
“Bạn bè tôi toàn hàng cực phẩm, cô thích kiểu nào cứ nói với tôi.”
“Thật không?”
Nhìn sang bài đăng thứ ba, trong ảnh là một anh chàng có bụng sáu múi, tôi vô thức chảy nước miếng.
“Người này nhé? Cao một mét tám sáu, làm trong cơ quan nhà nước, bố mẹ đều là quan chức cấp cao, mọi người gọi cậu ấy là ‘Thái tử gia Sơn Đông’.”
Nhìn người đàn ông trong bộ vest sang trọng trên ảnh, tôi rất phấn khích, gật đầu ngay lập tức.
Cố Nguyên Châu hành động cực nhanh, hôm sau đã dẫn người đến gặp tôi.
Tôi đã chuẩn bị suốt đêm để giới thiệu bản thân.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, người kia đã cắt ngang:
“Cô… đã đậu biên chế chưa?”
Buổi xem mắt thất bại.
Tôi cay cú, nhéo một phát vào đùi Cố Nguyên Châu:
“Anh mà chịu khó một chút, biến công ty thành doanh nghiệp nhà nước thì tôi chẳng phải có biên chế luôn à?”
Gà thì có ích gì? Phải làm cho gà đẻ trứng vàng cho mình chứ!
“Không sao, tôi sẽ tìm tiếp.”
Cố Nguyên Châu vừa né đòn vừa tiếp tục “gọi người”:
“Người này nhé, ở Đông Bắc, cũng có bụng sáu múi, thật thà biết lo cho gia đình, nhà giàu, mọi người gọi là ‘Thái tử gia Đông Bắc’.”
Chiều hôm đó, đối tượng đến.
Anh ta khoác áo lông chồn, đeo dây chuyền vàng to đùng.
Tuy ăn mặc… có hơi hợp mốt quá đà, nhưng thực ra tính cách rất tốt:
“Em gái à, sau này có chuyện gì cứ nói với anh! Anh mở cửa hàng cho em!”
Cố Nguyên Châu đứng cách đó không xa, lặng lẽ cổ vũ tôi.
Nhưng mới nói chưa được hai câu, vị “Thái tử gia” này bỗng yêu cầu tôi đứng lên:
“Ối giời ơi, sao em lùn thế? Còn thấp hơn cả cọng hành nữa?”
Tôi: “…”
Lại thất bại.
Tôi ngồi trong quán cà phê, ôm mặt khóc không ra nước mắt, còn đùi Cố Nguyên Châu bị tôi nhéo đến mức bầm tím.
“Không sao, tôi còn có thể gọi thêm.”
Ngày thứ ba, tôi gặp Thái tử gia Thượng Hải và Thái tử gia Chiết Giang.
Một người chê tôi không phải dân gốc Thượng Hải, học trường bình thường.
Một người thì bảo từ nhỏ đã ra nước ngoài, không quen cuộc sống trong nước.
À, tối nay thực ra tôi còn có hẹn với Thái tử gia Phúc Kiến.
Nhưng chưa kịp gặp mặt thì cuộc hẹn đã bị hủy.
Lý do: Mẹ Quan Âm nói chúng tôi không hợp.
Ngày thứ tư, Cố Nguyên Châu gọi Thái tử gia Giang Tô tới.
Và không chỉ một người, mà tận mười ba người.
Bọn họ còn có biệt danh: “Mười ba Thái bảo Giang Tô”.
Chưa kịp nói chuyện, họ đã cãi nhau xem ai nhà giàu hơn, sau đó trực tiếp lao vào đ á n h nhau luôn.
Buổi tối, tôi còn bị Thái tử gia Vân Nam cho leo cây.
Nghe nói là vì anh ta ăn phải nấm độc, hiện đang cấp cứu trong b ệ n h viện.
Ngày thứ năm, Cố Nguyên Châu gọi Thái tử gia Tứ Xuyên – Trùng Khánh tới.
Ban đầu trò chuyện rất vui vẻ.
Cho đến khi một người đàn ông khác lao vào, hai người họ ôm hôn nhau ngay trước mặt tôi.