Advertise here
Ông Chủ Giới Thiệu Người Yêu Cho Tôi

Chương 8



11

Kỳ Dục đã có người yêu.

Hơn nữa, lại là một người tôi quen biết nhưng tuyệt đối không ngờ tới.

Biết được tin này, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ, sáng hôm sau đứng trên tàu điện ngầm cũng gật gù suýt thì ngủ quên.

Khó khăn lắm mới lê được đến cổng công ty, tôi cố gắng chống đỡ mí mắt, chuẩn bị mở điện thoại để chấm công trên DingTalk.

Vừa cầm điện thoại lên, tôi đã thấy có người đứng đó không xa.

Cố Nguyên Châu đang nói chuyện với Tống Vân Nặc:

“Sau này cứ như vậy đi, anh sẽ không quên những điều tốt đẹp mà em đã làm.”

Người phụ nữ cười tươi như hoa, nhào vào lòng Cố Nguyên Châu.

Cố Nguyên Châu lúng túng, vội vàng đẩy cô ta ra, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tôi.

Tôi có cảm giác như mình vừa lén nhìn thấy chuyện không nên thấy và bị bắt quả tang, lập tức lùi ra sau theo phản xạ.

“Không phải như em nghĩ đâu!”

“Em chẳng thấy gì cả.”

Tôi lùi lại theo bản năng, không chú ý đến bồn hoa bên cạnh, đeo giày cao gót nên mất thăng bằng, cơ thể ngã thẳng về phía sau, sau đầu đập vào bồn hoa.

Ngay sau đó, trước mắt tối sầm, tôi ngất xỉu.

Thực ra, sau đầu không đau, tôi ngất chỉ vì chưa ăn sáng, bị hạ đường huyết mà thôi.

Ý thức tôi vẫn tỉnh táo, thậm chí có thể cảm nhận được có một đám người đang nâng tôi lên cáng, tay tôi bị nắm chặt, bên tai là tiếng khóc rống của Cố Nguyên Châu:

“Em đừng c   h   ế   t mà! Ít nhất cũng phải cho anh cơ hội giải thích chứ! Cái bồn hoa c   h   ế   t tiệt này, hôm nay anh sẽ cho người đập bỏ!”

“Em mở mắt ra nhìn anh đi! Anh còn chưa kịp tỏ tình với em nữa! Chẳng lẽ nhất định phải ngồi trong Rolls-Royce mà khóc sao?”

Xung quanh toàn là giọng nói của Cố Nguyên Châu, ồn ào đến mức đầu tôi càng đau thêm.

Hình như có giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay tôi, tôi dốc hết chút sức lực cuối cùng, vung tay tát mạnh lên mặt Cố Nguyên Châu:

“Câm miệng!”

“Ưm…”

Anh ta lập tức im bặt, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Khó khăn lắm mới hồi sức lại được, đến khi mở mắt ra, tôi đã nằm trong b ệ n h viện.

“Em tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?”

“Anh là ai?”

Cố Nguyên Châu ngẩn người một lúc, ngay lập tức đổi sang vẻ mặt dịu dàng:

“Anh là bạn trai em đây, chúng ta yêu nhau thắm thiết, còn hứa hẹn cùng nhau ngắm sao, ngắm trăng…”

Tôi thật sự không nhịn được nữa, lại vung tay tát một phát:

“Nói xạo cũng không chớp mắt.”

Cố Nguyên Châu nhanh chóng phản ứng lại, hiểu rằng tôi đang đùa, ngay sau đó lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, động tác lưu loát đến mức tôi chưa kịp phản ứng.

“Em nghe anh giải thích! Anh với Tống Vân Nặc không có gì cả! Chỉ là hai nhà có hợp tác làm ăn, thỉnh thoảng mới gặp nhau, một năm chưa đến mười lần! Cô ta sống ở nước ngoài lâu năm, bên đó phong tục cởi mở, nên cô ta mới ôm anh! Nhưng anh lần nào cũng đẩy ra! Chẳng qua lần này không kịp thôi! Anh với cô ta tuyệt đối không có khả năng! Hơn nữa, cô ta đã…”

“Đã ở bên cạnh Kỳ Dục rồi, đúng không?”

Tôi cắt ngang lời Cố Nguyên Châu.

Ban đầu tôi còn muốn trêu chọc anh một chút, không ngờ còn chưa kịp ra chiêu, anh đã tự khai hết cả rồi.

“Em biết rồi à?”

Cố Nguyên Châu ngây người, mãi sau mới hoàn hồn lại.

“Biết rồi, tối qua Kỳ Dục gọi điện nói với em.”

Thực ra, tôi sớm cảm nhận được Kỳ Dục không có tình cảm với tôi.

Tối qua anh ta gọi điện đến cũng chỉ để thông báo rằng anh ta và Tống Vân Nặc đã thành đôi.

Anh ta luôn có cảm tình với cô ta, nhưng Tống Vân Nặc là kiểu người như đi giữa rừng hoa mà không vướng một chiếc lá nào.

Anh ta cố tình chọc tức cô ta, nên mới hẹn hò với tôi, không ngờ lại thành công.

Vậy nên, tôi lại trở thành một phần trong trò chơi tình ái của người khác thêm một lần nữa.

“Anh có thể giới thiệu cho em người nào đáng tin cậy chút không? Đừng nói là anh cố tình giới thiệu mấy kiểu người này cho em, để em không yêu ai được đấy nhé?”

“Sao có thể như vậy được?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner