8
Hiếm khi buổi trưa có nắng, công việc cũng đã xử lý xong, chỉ cần chờ đến kỳ nghỉ là được.
Nhân lúc nghỉ trưa, tôi lên sân thượng phơi nắng.
Chỉ là vừa đẩy cửa ra đã thấy Cố Nguyên Châu đứng cách đó không xa.
Anh ấy nhìn thấy tôi, như phản xạ có điều kiện mà giật mình run lên:
“Cô lại muốn n h ả y l ầ u!”
Xem ra bóng ma tôi để lại cho anh cũng không nhỏ.
Nhưng tôi chỉ muốn lên đây phơi nắng thôi mà.
Tôi đi đến bên cạnh anh ấy, phát hiện trong tay Cố Nguyên Châu đang giấu một đống đồ ăn vặt.
Bánh quy, socola, bánh snack cay, bên cạnh còn có một phần lẩu cay bốc khói nghi ngút.
“Sao anh lại lên sân thượng ăn vặt?”
“Chứ không thì sao? Cô nhìn bàn làm việc của tôi xem còn chỗ trống không? Nếu dầu bánh snack rớt xuống tài liệu, tôi phải giải thích thế nào?”
Cố Nguyên Châu lườm tôi một cái, tiếp tục gặm chiếc móng gà dở dang trên tay.
Người này sao cứ như một thùng t h u ố c nổ vậy?
Chẳng lẽ vì tôi bắt gặp anh ta bị nữ đối tác sử dụng quy tắc ngầm, nên mới trút giận lên tôi sao?
“Anh với cô tiểu thư Tống đó…”
“Làm gì? Quan tâm tôi à? Yêu tôi rồi hả?”
Lời vừa nói ra, cả hai chúng tôi đều sững sờ tại chỗ.
Vành tai Cố Nguyên Châu đột nhiên đỏ ửng lên một cách kỳ quái, vội vàng giải thích:
“Tôi chỉ nói đùa thôi, chỉ là tò mò chuyện hẹn hò của cô thôi mà.”
“Tôi đã nói là rất ổn rồi mà? Tối nay chúng tôi còn hẹn cùng nhau đi ăn tối nữa.”
Móng gà thơm phức trong tay Cố Nguyên Châu rớt xuống đất.
Không khí có phần ngượng ngùng, tôi đành vội vàng đổi chủ đề:
“Anh mua lẩu cay này ở đâu vậy? Mùi thơm quá, tôi cứ tưởng các tổng tài bá đạo sẽ không ăn những thứ này chứ?”
Ít nhất cũng phải đến nhà hàng Michelin, một đĩa rau diếp giá 288 mới xứng đáng chứ.
“Bởi vì… từng có người dẫn tôi đi ăn.”
Tôi cảm nhận được ánh mắt Cố Nguyên Châu lướt qua tôi, như đang nhìn một người khác thông qua tôi vậy.
“Lúc đó mỗi ngày tôi đều rất áp lực, không biết phải làm thế nào, cho đến một ngày, có người dẫn tôi đi ăn một bát lẩu cay.”
Nghe cứ như phiên bản đổi giới tính của câu chuyện Chí Phèo vậy…
Tôi khẽ bĩu môi trong lòng.
Người đàn ông có thể bị một bát lẩu cay lừa đi, chắc chắn không phải người tốt lành gì.
“Vậy nên, cứ mỗi khi áp lực, anh sẽ mua lẩu cay ăn sao?”
“À, không phải đâu, tôi chỉ muốn ăn thôi. Với lại, tôi nhiều tiền thế này rồi, tôi có gì mà phải phiền não chứ?”
Tôi: “…”
Khốn nạn thật!
Tôi đúng là thừa hơi mới hỏi câu đó.
Tham ăn à, ai mà tham ăn được bằng anh chứ, đồ lớn đầu rồi còn tham ăn!
Tôi tức tối đứng dậy định rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói của Cố Nguyên Châu:
“Này, tối nay cô thực sự đi hẹn hò à?”
“Đúng vậy!”
Ban đầu tôi đã hẹn với Kỳ Dục rồi.
Hơn nữa còn hẹn ở một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng.
Những nhà hàng mà một bữa ăn có thể tốn bằng một tháng lương của tôi, đương nhiên là nếu có thể ăn miễn phí thì tôi sẽ lập tức có mặt.
Khi cô nhân viên phục vụ bưng lên một chậu cây nhỏ, còn bảo trong đó chỉ có một quả có thể ăn được, mà giá lại tận 899, tôi thực sự cảm thấy sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của mình.
“Nếu em thích thì có thể gọi thêm một phần.”
Tôi mỉm cười mà không nói gì.
Thực ra thì… thà anh ta chuyển khoản số tiền đó cho tôi còn hơn.
“Anh vẫn luôn cảm thấy em rất đặc biệt, anh…”
Kỳ Dục chưa kịp nói hết, nhân viên phục vụ lại bưng lên năm đĩa dưa chuột.
Chỉ là những quả dưa chuột hết sức bình thường, đứng cạnh những món ăn cao cấp khác trông thật lạc lõng.
Nhưng lại xanh tươi đầy sức sống.
“Chúng tôi không gọi món này.”
Nhân viên phục vụ cũng bối rối:
“Là một vị tiên sinh gọi, anh ấy…”
Nhân viên phục vụ nhìn quanh nhưng không thấy ai, mấy đĩa dưa chuột lại bị mang đi.
“Đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Kỳ Dục lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng:
“Hôm nay anh hẹn em đến, chủ yếu là muốn nói với em, anh cảm thấy em…”
Bàn tay anh ta từ từ vươn tới, lúc sắp chạm vào tay tôi, thì điện thoại bên cạnh bỗng nhiên rung lên.
Là âm thanh của tiền bạc.
Có lì xì!