Đi được một đoạn, ta đột nhiên dừng chân, quay người lại. Hắn nhất thời không đề phòng, suýt nữa thì va
vào ta, vội vàng dừng bước.
Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt trong veo thăm thẳm chỉ chứa bóng hình ta.
Ta mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng xao động, cây quạt tròn trong tay khẽ điểm vào trước ngực hắn, cố ý hỏi:
“Vở kịch ban ngày thiếp diễn đã đủ tốt chưa, bệ hạ?”
Hắn cất tiếng trầm thấp, khóe môi mỉm cười đầy dịu dàng: “Cá nhỏ của ta thông minh tuyệt đỉnh, diễn rất
hay.”
Ta khẽ cong môi, vờ giận dỗi nói: “Thần thiếp nào dám.”
Rồi lại xoay người ngồi xuống bên bàn, đưa mắt nhìn lướt qua giấy mực bút nghiên đặt sẵn trên đó: “Đêm
hôm khuya khoắt, bệ hạ đột nhập vào cung của thần thiếp, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng? Thần thiếp
còn đang bị phạt chép sách đây.”
Tề Cảnh sải bước tới, bất ngờ đưa tay ôm lấy ta.
Hắn ngồi xuống, đặt ta lên đùi mình, vươn cánh tay vòng qua eo, nắm lấy bàn tay ta, nhấc bút bắt đầu viết
lên trang giấy.
Nét chữ trên giấy vô cùng quen thuộc.
Hắn quá hiểu ta, từ nhỏ đã thay ta làm bài tập, bắt chước chữ của ta nhuần nhuyễn tới mức không phân
biệt được.
Ta khẽ dùng cây quạt nhỏ gõ nhẹ vào cổ tay hắn, cười giễu cợt: “Chàng đang làm lành đấy à, bệ hạ?”
Hắn nghiêng mặt, cằm nhẹ nhàng áp sát gáy ta, lời nói cất lên bên tai, hơi thở ấm nóng vấn vít: “Xin lỗi.”
Giọng hắn dịu dàng, mang theo một chút áy náy: “Chung quy vẫn là để nàng chịu uất ức rồi.”
Ta thản nhiên đáp lại: “Thôi đi. Chẳng qua chỉ là một ngôi vị Hoàng hậu mà thôi. Cho dù chàng và cha thần
thiếp đang mưu tính điều gì, thần thiếp sẽ phối hợp tốt với hai người là được.”
Dừng một lát, ta lại hỏi: “Vai trò chàng sắp xếp cho ta là gì đây?”
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Nàng chỉ cần làm chính mình là được rồi.”
Ta nhớ tới màn cãi vã ban ngày, không chắc chắn lắm, đoán mò: “Ý chàng là… sủng phi?”
Hắn khẽ cười, giọng điệu đầy hiển nhiên: “Nàng vốn dĩ chẳng phải luôn là sủng phi của trẫm sao?”
Ta giả bộ lo lắng, thở dài trêu chọc: “Thần thiếp không dám nhận đâu, lỡ đâu bị Hoàng hậu nương nương
trách phạt thì nguy to.”
Hắn khẽ siết lấy eo ta, ôm chặt hơn, nhẹ giọng an ủi: “Nàng ấy sẽ không.”
Ta mơ hồ gật đầu, ra vẻ không hiểu lắm mà đáp một tiếng: “Ồ.”
Rồi lại thúc giục: “Viết nhanh một chút đi, nếu không lát nữa viết không kịp, ngày mai thần thiếp lại bị phạt
tiếp.”
Hắn dịu dàng nói: “Nếu nàng muốn biết điều gì, trẫm đều có thể nói rõ cho nàng nghe.”
Ta thản nhiên lắc đầu, giọng điệu lười biếng:
“Thôi miễn, thần thiếp chỉ muốn yên yên ổn ổn làm một Quý phi ăn không ngồi rồi mà thôi. Đa tạ ý tốt của bệ
hạ.”
Hắn thấp giọng bật cười, rồi khe khẽ gọi tên ta, trong lời nói mang theo chút dung túng vô hạn: “Cá nhỏ của
trẫm…”
Hắn chẳng nói thêm điều gì nữa.
Nhưng chẳng cần phải nói gì thêm.
Hắn đã nói lên tất cả.
Đêm dài cuối cùng cũng trở lại yên bình.
03
Trong khoảng thời gian bị cấm túc, ta ăn ngon ngủ kỹ, mặc sức sống theo ý thích. Thích thức khuya thì thức
khuya, muốn ngủ nướng thì ngủ nướng.
Ta vui vẻ cùng đám cung nữ đùa nghịch trên xích đu, hoặc thảnh thơi nằm trên võng ngoài sân ngủ trưa.
Tỉnh giấc thì cầm truyện lên đọc, ngày tháng thoải mái vô cùng.
Mấy cung nữ thân cận dè dặt quan sát vài hôm, cuối cùng đẩy Tiểu Điệp ra thử dò xét: “Nương nương, nô
tỳ thấy mấy hôm nay khí sắc người rất tốt, tâm trạng cũng thoải mái nữa.”
Ta thuận tay lấy một quả nho bỏ vào miệng: “Cũng tạm.”
Nàng dè chừng hỏi tiếp: “Vậy… chuyện giữa nương nương và bệ hạ…”
Ta nhíu mày ngắt lời: “Đang vui vẻ nhắc hắn làm gì, thật mất hứng.”
Tiểu Điệp ấp úng giải thích: “Nô tỳ thấy hôm đó người và bệ hạ cãi nhau dữ dội như thế, bọn nô tỳ lo lắng vô
cùng, sợ người đau lòng thương tâm…”
Ta đưa tay véo nhẹ má nàng, cười cợt: “Thế nào? Sợ bản cung đau lòng tuyệt vọng đến mức nhịn ăn nhịn
uống hay sao?”
Rồi ta lại hờ hững nói tiếp: “Không cần phải dậy sớm đi thỉnh an, cũng chẳng lo đề phòng kẻ khác hãm hại,
hiếm khi có cơ hội sống an nhàn như thần tiên thế này, đương nhiên phải tranh thủ hưởng thụ cho đã đời
mới đúng.”
Kết thúc thời gian cấm túc, ta sai người đem tất cả số chữ đã chép phạt đến tận Ngự thư phòng.
Ta thong thả thay một bộ váy áo lộng lẫy, tỉ mỉ trang điểm một phen, rồi dẫn theo Tiểu Điệp ung dung tiến về
phía Khôn Ninh cung.
Cố tình đi thật trễ.
Vừa bước chân vào cửa, ta liền giành nói trước: “Tỷ tỷ thứ tội, muội muội tới trễ rồi.”
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua ta: “Quý phi tới rồi à.”
Trong phòng còn năm vị mỹ nhân khác.
Ta vừa mới ngồi xuống, thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đối diện đã không nhịn nổi, lập tức mở miệng châm
chọc: “Đã giờ nào rồi chứ, Quý phi thật là phô trương, khiến chúng ta chờ lâu đến vậy.”
Ta nhấc tách trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, mắt chẳng buồn liếc nàng lấy một lần.
Đối phương bị phớt lờ, càng thêm tức giận, mỉa mai: “Xem ra gia giáo của Quý phi đúng là tốt thật!”
Nghe vậy, ta mới thong thả ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi nàng ta: “Ngươi là ai thế?”
Nàng ta lập tức tức nghẹn họng, run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi…!”
Một nữ tử dung mạo thanh tú ngồi kế bên liền mở miệng giải vây: “Đây là Lệ phi nương nương.”
Ta lạnh nhạt đặt tách trà xuống, hững hờ buông một tiếng: “Ồ, giờ thì biết rồi.”
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Lúc này, ma ma bên cạnh Hoàng hậu vội bước ra giảng hòa, giới thiệu sơ lược thân phận mọi người.
Lần tuyển tú này, hậu cung mới tuyển thêm bảy vị chủ tử:
Người ngồi ở chủ vị cao nhất chính là Hoàng hậu Lâm Nhược Thanh, trưởng nữ dòng chính của Hộ bộ
Thượng thư.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa lên tiếng khiêu khích ta là Lệ phi Tôn Tư Linh, ái nữ độc nhất của Hộ quốc Đại tướng
quân.
Cô gái thanh tú vừa lên tiếng giải vây là Sở Thanh Đại, con gái của Thái phó, được phong Tiệp dư.
Hai vị còn lại là Kỷ Khúc Ca, con gái Tuần phủ Giang Nam và Phương Thanh Như, ái nữ của Đại lý tự
khanh, đều được phong Mỹ nhân.
Nghe giới thiệu xong, Hoàng hậu có vẻ buồn ngủ, không buồn vòng vo mà trực tiếp đuổi người: “Được rồi,
hôm nay đến đây thôi.”
Lại dặn dò thêm: “Quế ma ma, ngươi sang cung Quý phi dạy nàng ta quy củ đi.”
Nghe đến đây, sắc mặt ta lập tức lạnh xuống.
Lệ phi đứng lên, vịn tay cung nữ, cười đắc ý liếc xéo ta một cái, ngẩng cao đầu, bước đi nghênh ngang ra
khỏi điện.