04
Vào chính điện, ta lập tức bảo Tiểu Điệp đóng kín cửa, dẫn Quế ma ma vào nội thất.
Ta hỏi thẳng: “Hoàng hậu nương nương phái bà tới làm gì?”
Ta và Lâm Nhược Thanh vốn không thân, trước đây cùng lắm chỉ gặp nhau vài lần thoáng qua trong các
bữa tiệc khuê các.
Nhưng xét theo thái độ của Tề Cảnh tối hôm ấy, hẳn nàng ta không phải địch nhân.
Quế ma ma cung kính đáp lời: “Hoàng hậu lo lắng Quý phi nương nương vừa nhập cung, chưa quen thuộc
tình hình, nên sai lão nô tới đây trình bày rõ một phen.”
Ta nhẹ mỉm cười, bảo Tiểu Điệp mang ghế lại cho bà ngồi: “Làm phiền bà rồi.”
Quế ma ma nhanh chóng thuật lại mọi sự tình diễn ra trong hậu cung suốt nửa tháng nay, tiện thể cũng sơ
lược về quan hệ giữa các vị chủ tử.
Ta hỏi thẳng vào trọng tâm: “Vậy bây giờ, Hoàng hậu và Lệ phi đang đấu nhau rất gay gắt phải không?”
Bà khẽ gật đầu: “Vâng, đúng thế. Lệ phi tính khí kiêu căng, thích đối đầu với Hoàng hậu, hai bên vốn vẫn
thường lời qua tiếng lại. Gần đây Thái hậu bất mãn Hoàng thượng chỉ lật thẻ bài của Hoàng hậu, nên ép
buộc Hoàng thượng đến chỗ Lệ phi. Kết quả là Hoàng hậu giữa chừng lấy lý do đau đầu, trực tiếp gọi
Hoàng thượng rời khỏi cung Lệ phi. Từ đó hai người mới chính thức trở mặt thành thù.”
Nghe tới đây, ta bỗng nhớ mấy lần Tề Cảnh giả vờ lật thẻ kia đều đang ở cung ta, chăm chỉ chép “Nữ Đức”.
Ta khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng hỏi thêm: “Nhưng ta nghe nói, cha của Lệ phi và Hoàng hậu vốn thân thiết
lắm mà?”
Không chỉ thế, hai nhà họ Tôn và Lâm đều là đối thủ lâu năm trên triều của cha ta.
Quế ma ma cụp mắt, cẩn trọng đáp: “Việc này, lão nô không rõ.”
Ta không làm khó bà nữa, khoát tay: “Được rồi. Phiền bà nghỉ lại đây một đêm, ngày mai ta cho người đưa
bà về cung.”
Quế ma ma lui ra ngoài.
Tiểu Điệp tiến lên, ân cần bóp vai ta: “Nương nương, người muốn biết chuyện trong cung, sao không sai nô
tỳ đi dò la là được?”
Ta liếc nàng một cái: “Chuyện như thế này, còn cần ta nhắc nhở ngươi mới nghĩ ra phải đi dò la. Xem ra
ngươi vốn không hợp với mấy chuyện này.”
Tiểu Điệp đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗi: “Nô tỳ xin lỗi, sau này sẽ chú ý hơn tới động tĩnh các cung khác.”
Ta cười nhạt: “Cũng được. Sắp tới phải bắt đầu giao thiệp với các nàng ta rồi, ngươi giữ đầu óc tỉnh táo một
chút đi.”
Ngừng một lát, ta dặn dò thêm: “Còn nữa, âm thầm điều tra kỹ lại một lượt tất cả người trong ngoài cung ta.
Ai khả nghi thì chuyển hết ra ngoài viện, bên cạnh ta chỉ cần bốn người các ngươi hầu hạ sát thân. Đây
không phải còn ở trong phủ đâu, cảnh giác lên một chút!”
Tiểu Điệp sắc mặt nghiêm túc: “Vâng, nô tỳ đã hiểu!”
Sáng hôm sau, Tiểu Điệp vừa tiễn Quế ma ma về Khôn Ninh cung, lập tức đã mang về tin tức nóng hổi.
Lệ phi hôm qua phạt Phương mỹ nhân quỳ giữa đường lớn, đến giữa trưa vẫn chưa được đứng dậy.
Hoàng hậu sai người đưa Phương mỹ nhân về.
Lệ phi tức giận khóc lóc chạy tới Càn Thanh cung cáo trạng với Hoàng thượng.
Không chỉ được Hoàng thượng dỗ dành an ủi, hắn còn ở lại cung nàng ta dùng bữa tối. Phần thưởng quý
giá cũng lũ lượt đưa vào cung Dực Khôn, chẳng khác nào công khai tát vào mặt Hoàng hậu.
Buổi sáng hôm nay lúc thỉnh an, cái đuôi của Lệ phi đã vểnh lên tận trời.
Hoàng hậu vẫn một dáng vẻ ung dung bình thản, thong dong tiếp chiêu. Từng câu từng chữ, nhẹ nhàng mà
sắc bén, khiến Lệ phi đuối lý không đáp nổi.
Ta ngồi bên cạnh xem kịch, nhịn cười đến đau cả bụng.
Lệ phi không tranh nổi với Hoàng hậu, lập tức quay mũi giáo nhắm thẳng vào ta, cố ý châm chọc: “Quý phi
nương nương dung nhan tuyệt thế, đáng tiếc Hoàng thượng lại chẳng thưởng thức được.”
Ý nói ta từ khi vào cung còn chưa được sủng hạnh lần nào đây mà.
Ta liếc Lệ phi, nở nụ cười ôn hòa tao nhã: “Lệ phi muội muội cũng chớ tự ti, dung mạo ta đẹp là chuyện
thiên hạ đều công nhận.”
Lệ phi lập tức tức nghẹn họng, run rẩy chỉ ta: “Ngươi…!”
Ta thực sự khó hiểu. Thái hậu năm xưa đường đường là quán quân đấu đá hậu cung, tại sao lại có thể nuôi
dưỡng ra một cô cháu gái ngốc nghếch thế này.
Sở Tiệp dư ngồi cạnh thấy vậy vội mở miệng hòa giải, khéo léo nịnh nọt: “Lệ phi nương nương dĩ nhiên
cũng là quốc sắc thiên hương, phải là chúng muội muội mới nên tự ti mới đúng.”
Ai ngờ Lệ phi nghe xong không thèm nể mặt, lập tức nổi giận quát mắng: “Các ngươi cũng xứng đem ra so
với bản cung? Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!”
Sở Tiệp dư và hai vị mỹ nhân bên cạnh lập tức mặt trắng bệch, xấu hổ cúi đầu im bặt.
Ta ung dung uống một ngụm trà, cười nhạt buông lời châm chọc không chút kiêng dè: “Hôm qua ta vừa mới
nghe được một câu gọi là ‘khi dễ kẻ yếu, khiếp nhược trước kẻ mạnh’. Không ngờ hôm nay đã có thể tận
mắt chứng kiến ngay rồi.”
Lệ phi nghe xong tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám lớn tiếng phản bác nữa.