Advertise here
Sau Khi Phá Sản, Tôi Kết Hôn Với Đối Thủ Của Mình

Chương 10



[Anh rể đến rồi! Không ngờ anh ấy lại tự mình đến tận nơi tìm Sơ Sơ!]

[A a a! Ngọt quá! Anh rể! Mau vả mặt con hồ ly tinh trơ trẽn Nguyễn Đường kia đi! Để cô ta không bám lấy Sơ Sơ của chúng ta nữa!]

[Cấm sóng Nguyễn Đường! Cấm sóng người chuyên ké fame kia đi!]

[Mấy người thôi ảo tưởng giùm đi! Rõ ràng Lục Yến Châu đang đi về phía Nguyễn Đường mà?]

[Haha, mấy người còn chưa tỉnh ngủ à? Nếu anh rể tôi mà đi về phía Nguyễn Đường, tôi livestream uống nước t i ể u!]

[… Tôi cạn lời với fan của Diệp Sơ Tuyết rồi, hết ăn c ứ t giờ lại uống nước t i ể u, tuổi các người cộng lại có lớn hơn size giày của tôi không vậy?]

Châu Giai vừa thấy Lục Yến Châu, cô ta lập tức hưng phấn lấy son ra dặm lại, còn dịch người đứng gần Diệp Sơ Tuyết hơn, vô tình đẩy cô ta một cái.

Nhưng Diệp Sơ Tuyết chẳng còn tâm trí để ý đến điều đó, mặt cô ta tái mét, cả người như đang chìm vào trạng thái mơ hồ.

Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Lục Yến Châu đi đến bên tôi, ôm lấy eo tôi.

Hiện trường lập tức im bặt.

“Vợ yêu, em xem này, anh giỏi không? Hôm qua em nói đồ ăn dở quá, nên anh vừa đi kiếm mười chiếc xe chở đầy đồ ăn tới đây, món gì cũng có!”

Lục Yến Châu đắc ý như một con công xòe đuôi, trên mặt hiện rõ dòng chữ “Mau khen anh đi!”.

“Anh là chồng của Nguyễn Đường?! Vậy còn Sơ Sơ là gì của anh?!” Châu Giai sững sờ.

Nghe vậy, Lục Yến Châu lập tức thu lại vẻ dịu dàng khi nói chuyện với tôi, lạnh nhạt đáp: “Không quen.”

“Không quen?! Nhưng anh đã tặng Sơ Sơ một chiếc nhẫn kim cương to chà bá mà!” Châu Giai không tin, giơ tay Diệp Sơ Tuyết lên, trưng ra chiếc nhẫn trước mặt Lục Yến Châu, cố gắng khiến anh thừa nhận Diệp Sơ Tuyết mới là vợ anh.

Sắc mặt Diệp Sơ Tuyết trắng bệch, run rẩy nhìn Châu Giai, ánh mắt như muốn g / i / ế / t người.

“Cô nói nhảm cái gì vậy?” Lục Yến Châu nhìn Châu Giai như thể cô ta bị b ệ nh thần kinh, “Nhẫn kim cương của vợ tôi là độc nhất vô nhị trên thế giới, tôi làm sao biết cục đá đường đó trên tay cô ta từ đâu ra?”

Nghe vậy, Châu Giai đờ đẫn, tay run lên bần bật, giật tay Diệp Sơ Tuyết lại, sau đó tức giận mắng lớn: “Cô bị đ i ê n à?!”

“Tôi bị đ i ê n?!”

Sau khi Châu Giai biết Diệp Sơ Tuyết không phải là vợ của Lục Yến Châu, cô ta xấu hổ hóa giận, đẩy mạnh Diệp Sơ Tuyết một cái, chỉ vào cô ta mà mắng: “Cô mới bị đ i ê n ấy! Người ta là chính thất còn không nói gì, cô thì ngày nào cũng tự ảo tưởng mình là bà Lục, cô bị ngu à?!”

Châu Giai phẫn nộ, cô ta cứ tưởng Diệp Sơ Tuyết là phu nhân tổng tài tập đoàn Lục thị nên mới ra sức giúp cô ta dẫm đạp tôi.

Nhưng bây giờ cô ta mới biết, tôi mới là chính thất thực sự.

Cô ta cũng rất thông minh, cô ta biết rằng sau hôm nay mình sẽ chẳng còn đường sống trong giới giải trí nữa.

Thế nên cô ta trút giận lên Diệp Sơ Tuyết, cũng là để mượn cơ hội lấy lại chút thiện cảm của tôi.

Nhưng nhìn bộ dạng của cô ta, tôi chẳng hề dao động chút nào.

[Vãi thật, hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng của Diệp Sơ Tuyết sao?!]

[Đúng là kẻ ké fame chuyên nghiệp, fan cô ta còn nói người khác ké fame, hóa ra idol của họ mới là kẻ ké fame giỏi nhất!]

[Tiêu đời rồi! Diệp Sơ Tuyết chắc chắn sẽ bị cấm sóng, nghe nói Lục Yến Châu rất bảo vệ người của mình.]

[Lục Yến Châu còn chẳng biết Diệp Sơ Tuyết là ai, vậy mà cô ta dám đi khắp nơi nhận vơ! Tôi suýt nữa còn tin cô ta mới là vợ của Lục Yến Châu đấy.]

[Lầu trên này, có những người diễn lâu quá, chính họ cũng tin mình là thật đấy.]

[Đúng là độc lạ thật…]

[Ớ? Fan của Diệp Sơ Tuyết đâu rồi? Họ không phải nói nếu Nguyễn Đường mà là vợ của Lục Yến Châu thì sẽ livestream ăn c ứ t sao? Bao giờ livestream đây? Tôi sẽ donate.]

[Hahaha, cho tôi theo với!]

Những bình luận trên mạng lập tức thay đổi.

Diệp Sơ Tuyết và Châu Giai đ á n h nhau, tổ chương trình thấy vậy vội vàng tách họ ra.

Diệp Sơ Tuyết không phải đối thủ của Châu Giai, mặt bị cào vài vết rất sâu, đến mức chảy m á u.

Thế là cô ta suy sụp, lúc này, có một vị khách mời nhỏ giọng thì thầm: “Sao lại có người mặt dày như thế chứ?”

“Tôi mặt dày?!”

Diệp Sơ Tuyết nghe thấy liền sụp đổ, kích động chỉ vào tôi mà nói: “Tôi có gì thua kém Nguyễn Đường chứ?! Trước đây, chỉ vì gia cảnh cô ta tốt, tôi buộc phải giả vờ thân thiết với cô ta, giờ cô ta phá sản rồi, tôi còn giả vờ làm gì nữa?!”

Nói xong, cô ta cười lạnh nhìn tôi như thể vừa giành chiến thắng: “Nguyễn Đường, cô chỉ là một thiên kim phá sản sa cơ lỡ vận, cô nghĩ Lục Yến Châu thật lòng với cô sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta chỉ chơi đùa cô thôi! Nhà giàu như bọn họ cần phải liên hôn, cần phải kết hợp với những gia đình môn đăng hộ đối!”

Lục Yến Châu nghe thấy cô ta bôi nhọ mình, lập tức phản bác: “Ai nói tôi chỉ chơi đùa với cô ấy?! Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi thầm yêu cô ấy từ những năm cấp hai, mất tận mười một năm mới cưới được cô ấy. Cô tưởng ai cũng giống cô, chẳng có ai yêu thương, phải ké fame ảo tưởng sao?!”

Lục Yến Châu vội vã thể hiện lòng trung thành: “Vợ yêu, em đừng nghe cô ta nói bậy, anh yêu em nhất, chưa từng yêu ai khác, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Nếu anh lừa em, anh sẽ bị thiên lôi đ á n h c  h  ế  t!”

Tôi còn chưa hoàn hồn sau câu “Anh thầm yêu em mười một năm” của anh, thì đã nghe thấy anh phát đủ loại lời thề độc địa.

“Anh…” Tôi vừa định bịt miệng anh lại, thì một chiếc Rolls-Royce lao đến, ba tôi bước xuống xe, chỉnh tề trong bộ vest sang trọng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner