Advertise here
Sau Khi Phá Sản, Tôi Kết Hôn Với Đối Thủ Của Mình

Chương 11



“Ai nói nhà chúng tôi phá sản?” Ba tôi nhìn Diệp Sơ Tuyết, lạnh lùng nói với thư ký Lưu: “Ghi thêm một tội, tội phỉ báng.”

“Vâng, chủ tịch.” Thư ký Lưu cung kính ghi lại.

“Nhà Nguyễn Đường không phá sản à?!” Một khách mời kinh ngạc.

“Nhà chúng tôi mà phá sản á? Đó gọi là tái cơ cấu và niêm yết trên sàn chứng khoán.” Ba tôi điềm nhiên nói.

Tôi: …

Khoan đã, ba à, trước đây ba không nói vậy với con đâu nhé!

Ba nói nhà mình phá sản, ba phải trốn nợ, còn nói thiếu vài chục triệu, bắt con phải trả mà!

Tôi trừng mắt nhìn ba tôi, ông chột dạ nhìn lên trời.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, quay sang nhìn người nào đó bên cạnh, thì thấy anh cũng đang chột dạ lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Tôi: …

Được rồi, phá án thành công, hai người này cùng diễn kịch lừa tôi đây mà!

Diệp Sơ Tuyết nghe thấy nhà tôi không những không phá sản, mà còn niêm yết trên sàn chứng khoán, lập tức loạng choạng lùi lại một bước, sau đó trợn mắt ngất xỉu.

Châu Giai cũng mặt cắt không còn giọt m á u, viện cớ không khỏe rồi rút lui khỏi buổi ghi hình.

Mọi chuyện ầm ĩ như vậy, chương trình không thể tiếp tục, đành phải dừng lại.

Sau chương trình, Diệp Sơ Tuyết bị fan quay lưng, bị rớt đài, lại bị ba tôi và Lục Yến Châu cùng nhau cấm sóng, cả đời này đừng mong xuất hiện trong giới giải trí nữa.

Còn những fan của cô ta, những người đã từng bịa đặt xúc phạm tôi hoặc bôi nhọ fan của tôi và những người qua đường khác, tôi kiện tất cả, không chấp nhận hòa giải.

Còn Châu Giai cũng bị giới giải trí ngầm cấm sóng.

8

Tôi và Lục Yến Châu trở về căn hộ cao cấp của anh ấy ở trung tâm thành phố.

“Vợ ơi, em không giận thật sao? Hay là em cứ đ á n h anh một trận đi? Em thế này, anh thực sự sợ lắm.” Lục Yến Châu vừa nói vừa nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ cầu xin, gần như sắp khóc.

“Sao em nỡ đ á n h anh chứ? Em yêu anh nhất mà.” Tôi đặt chiếc thìa xuống, quay đầu lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh.

Nghe vậy, Lục Yến Châu suýt nữa thì khóc.

Anh ấy biết tôi ghét nhất là bị lừa dối, vậy mà anh lại lừa tôi để cưới tôi.

Thế nhưng tôi không hề nổi giận, thậm chí còn vui vẻ như vậy, điều này thật sự rất bất thường.

Không chỉ nấu canh cho anh ấy, tôi còn tự tay chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn.

“Đây có phải… bữa ăn cuối cùng của anh không?” Lục Yến Châu nhìn đống món ăn trước mặt, run rẩy nói.

“Sao có thể chứ? Anh nói linh tinh gì vậy.” Tôi “dịu dàng” mở tủ r ư ợ u của anh ấy, lấy ra mười chai r ư ợ u vang đỏ, sau đó cầm một cái bát tô lớn và đổ đầy rượu vào đó.

Chiếc bát rất to, có thể chứa nguyên một chai r ư ợ u

.

Tôi đặt bát r ư ợ u đầy trước mặt Lục Yến Châu, rồi tự rót cho mình một chút r ư ợ u vào ly.

Tôi nâng ly lên, cười tươi tắn nói với anh ấy: “Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, mà chưa từng uống r ư ợ u cùng nhau nhỉ.”

Tôi uống cạn chút r ư ợ u ít ỏi trong ly, dịu dàng nhìn anh: “Nào, em cạn rồi, đến lượt anh.”

Lục Yến Châu nhìn tôi, lại nhìn bát r ư ợ u trước mặt mình, do dự một chút rồi cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy uống xong, gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát anh, cười nhạt: “Món này em đặc biệt làm cho anh đấy, nếm thử đi.”

Lục Yến Châu ngừng một chút, sau đó ăn luôn, không chút đề phòng.

“Khụ khụ khụ…” Lục Yến Châu suýt nữa bị sặc c  /  h /  ế / t.

Anh ấy vội vàng tìm nước, nhưng tìm không thấy, cuối cùng chỉ có thể tu thêm nửa chai r ư ợ u vang.

“Ngon không?” Tôi cười tít mắt hỏi anh ấy.

“Ngon…” Lục Yến Châu đau khổ.

“Ngon thì ăn tiếp đi.” Tôi lại gắp thêm đồ ăn vào bát anh.

Thế là…

Lục Yến Châu: “Khụ khụ…” Cái này đắng quá.

Lục Yến Châu: “Khụ khụ khụ khụ khụ…” Cái này cay c  h  ế  t người.

Ăn xong nửa bàn đồ ăn, mặt anh ấy đã biến thành một bức tranh đa sắc màu.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner