1
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đúng ngày đại tỷ xuất giá.
Mười dặm hồng trang, đội ngũ rộn ràng huyên náo.
Mẫu thân nhìn đại tỷ đầy vui mừng xen luyến tiếc, nhưng quay sang lại dặn dò ta đủ điều: “Ly nhi, con phải nhớ, đến hầu phủ rồi, con không còn là thứ nữ của nhà họ Tô, mà là nha hoàn thân cận của tỷ tỷ con. Mọi chuyện đều phải lấy tỷ tỷ con làm trọng.”
Ánh mắt ta trầm xuống, vẻ mặt của mẫu thân khi ấy khiến ta lập tức nhớ lại kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi chuyện đại tỷ lén hẹn hò với tình lang bị phát hiện, mẫu thân liền kéo ta đến gặp chủ mẫu.
Bà nói người tình kia vốn là đến gặp ta.
Đại tỷ biết được, sợ ta làm chuyện dại dột, nên mới cố chấp thay ta ra mặt, chỉ để cảnh cáo đối phương.
Chủ mẫu nghe xong tức giận bốc hoả, mắng ta làm nhục gia phong, suýt nữa còn liên lụy đến đại tỷ.
Nếu để hầu phủ trấn viễn biết được, e rằng sẽ hỏng mất mối hôn sự này.
Ta vừa định nói rõ thật tình, liền bị mẫu thân bịt chặt miệng.
Tới khi ta bị đánh đến lưng rách da toác thịt, nằm sấp trên giường, bà mới mang thuốc trị thương đến.
“Ly nhi, mình phải biết nhớ ơn trả nghĩa. Tỷ tỷ con từ nhỏ thân thể yếu ớt, sao chịu nổi trận đòn này? Con nhất định phải nhớ, đại tỷ con còn sống một ngày, không thể để tỷ tỷ con chịu một chút ấm ức nào.”
Bà ôm ta khóc nức nở, những vết thương trên người bị bà siết đau nhói.
Từ lúc ta có ký ức, bà đã luôn lải nhải những lời này.
Bà bảo mình vốn chỉ là thiếp thất bên ngoài, mẹ con ta đều là thân phận thấp hèn, được chủ mẫu rộng lượng dung tha đã là phúc lớn.
Không những cho ta được chào đời, lại còn cho chúng ta vào phủ, ấy là ơn lớn trời ban.
Vì thế, bà luôn biết ơn mà nịnh nọt chủ mẫu, ngày nào cũng khúm núm nịnh bợ.
Về sau, khi ta lớn lên một chút, bà cũng bắt ta phải làm vậy.
Khi đại tỷ dùng bữa, bà bắt ta đứng cạnh bày món.
Nha hoàn rửa chân cho đại tỷ tay chân vụng về, việc đó nhất định phải do ta hầu hạ mới xứng.
Ta đương nhiên làm đâu ra đấy, bởi nếu có chút sơ suất, chưa cần đại tỷ mở miệng, mẫu thân đã mắng mỏ trước.
“Đại tiểu thư là cành vàng lá ngọc, không cần phải bẩn tay, để ta dạy dỗ nó thay người.”
Ta còn nhớ lần đó, ta chỉ vô tình làm rơi vỡ cái bát sứ của đại tỷ.
Mẫu thân liền dùng mảnh sứ vỡ khắc lên tay ta một chữ “nô”.
Bà nói với ta: “Nô tỳ hầu hạ chủ tử là chuyện đương nhiên, làm không tốt thì phải chịu phạt. Đừng trách mẫu thân, mẫu thân làm vậy là vì tốt cho con, sau này con sẽ hiểu.”
Nhưng ta không hiểu.
Một thứ nữ như ta, cớ sao lại thành nô tỳ?
Chuyện đại tỷ lén gặp tình lang thì liên quan gì đến ta?
Ta không muốn sống cuộc đời như vậy nữa, liền lên tiếng khẩn cầu mẫu thân: “Mẫu thân, ngần ấy năm rồi, ân nghĩa gì cũng trả đủ rồi, con thật sự sống rất tủi thân.”
Ta nước mắt lưng tròng nhìn bà, còn ngỡ bà sẽ xót xa.
Không ngờ bà lại giáng cho ta một cái tát thẳng mặt.
“Ly nhi, nếu con còn dám nói mấy lời bội ơn phản nghĩa này, thì đừng trách mẫu thân nhẫn tâm gả con ra trang trại!”
2
Ta rất sợ bị gả ra trang trại, nghe nói kẻ bị đày ra đó không ai có kết cục tốt đẹp.
Vì thế, ta chẳng dám trái ý mẫu thân nữa, chỉ đành ngoan ngoãn nằm yên trên giường dưỡng thương.
Mấy ngày sau, mẫu thân lén dẫn một nữ lang y vào phủ.
Bà nói với bên ngoài là đưa đến khám thương cho ta, nhưng người đó lại đi thẳng vào viện của đại tỷ.
Cả một đêm, mẫu thân không quay lại.
Mãi đến sáng hôm sau.
Bà mắt đỏ hoe nhìn ta: “Ly nhi, tỷ tỷ con bệnh rất nặng, hôn sự lại sắp đến nơi, e là chẳng thể hầu hạ được. Hay là con cùng tỷ con gả sang đó đi, đêm động phòng thế tử chắc chắn say khướt, lúc ấy để con thay tỷ con vào phòng.”
Lúc đó ta rất đỗi ngỡ ngàng, còn ngây thơ hỏi mẫu thân: “Đại tỷ thân thể không khoẻ, cứ thành thật nói ra, thế tử nhất định sẽ thông cảm, sao phải làm đến mức ấy? Huống chi con theo đại tỷ gả qua đó, chẳng là vợ, cũng chẳng là thiếp, chẳng lẽ lại để con làm nha hoàn hầu phòng?”
Mẫu thân liền sa sầm mặt: “Chủ mẫu có ơn lớn với chúng ta, con chịu ấm ức một chút thì đã sao?”