Nói rồi, bà lại trở nên hiền từ, ôm ta vào lòng khuyên nhủ: “Ly nhi, con chẳng qua chỉ là con gái của thiếp thất, ngay cả làm thiếp ở nhà thường dân người ta còn chê con, bây giờ có thể vào hầu phủ, ấy là phúc phần của con.”
“Hầu phủ sống ngày nào cũng là nhung lụa. Mẫu thân sinh con, nuôi con, sao lại hại con được? Mẫu thân nhất định là nghĩ cho con chu toàn.”
Ta khi đó thật sự bị lời ngon ngọt của mẫu thân lừa gạt.
Mãi sau này mới biết, thật ra đêm nữ lang y vào phủ, đại tỷ đã sảy thai.
Nghe đồn thế tử gia là kẻ lão luyện nơi phong trần, thân thể chị còn trong sạch hay không, sao có thể giấu nổi hắn?
Vì thế mẫu thân mới bắt ta thay tỷ tỷ vào phòng.
Nào ngờ chuyện lại không suôn sẻ như ta nghĩ, ta chẳng thể thay đại tỷ viên phòng, ngược lại lại trở thành Bát di nương của hầu phủ.
Sau đó, mẫu thân liền dìm ta xuống hồ.
3
Tiếng trống cưới rộn ràng kéo ta ra khỏi hồi ức của kiếp trước.
Ta liếc nhìn đại tỷ đầu đội mũ phượng, thân khoác áo cưới, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Ta thản nhiên nói với mẫu thân: “Mẫu thân cứ yên tâm, con nhất định sẽ giúp đại tỷ toại nguyện.”
Đoàn rước dâu từ từ khởi hành.
Nhưng y hệt như đời trước, đến phủ Trấn Viễn Hầu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng tân lang đâu.
Tất cả gia đinh đều được sai đi tìm, thế mà nửa ngày trôi qua, thế tử gia Sở Diễm vẫn chưa xuất hiện.
Cuối cùng, đại tỷ phải bái đường với một con chó.
Tiểu đồng nói con chó ấy là thú cưng Sở Diễm yêu nhất, tên cũng gọi là Thế tử gia, bái với nó cũng chẳng khác gì.
Ta sớm đã nghe đồn, thế tử gia Trấn Viễn Hầu là kẻ điên cuồng, tính nết cổ quái.
Nếu không, làm gì đến lượt đại tỷ trèo cao.
Quả nhiên, đại tỷ tuy giận lắm mà chẳng dám mở miệng, dù sao người ta là hầu phủ, còn cha ta chỉ là một vị trung lang tướng ngũ phẩm.
Nhưng vừa trở về phòng, nàng liền đập đồ, mắng hạ nhân, lại quay sang trách ta không đứng ra bênh vực nàng.
Ta khom người đáp: “Tiểu thư, giờ Ly nhi chỉ là nha hoàn thân cận của người, làm gì có tư cách nói chuyện?”
Đại tỷ nhìn ta đầy tức giận, nhưng không biết trút vào đâu.
Ta khẽ cong môi: “Tiểu thư đừng nóng, ta sẽ đi dò hỏi, nhất định tìm được Thế tử gia về cho người.”
Dĩ nhiên ta chẳng đi tìm Sở Diễm mà chỉ trốn đi lười biếng.
Bởi ta biết, từ tối qua hắn đã ở lại kỹ viện, còn sẽ lưu lại đó hai ngày nữa, mà đại tỷ vì tức giận sẽ rời phủ.
Quả nhiên, hai ngày sau, đại tỷ giận đến nỗi cởi luôn áo cưới, nói rằng phủ hầu bí bức, nàng muốn ra ngoài dạo một vòng.
Ta không ngăn, vì ta biết nàng đi gặp tình lang.
Dù sao ta đã hứa với mẫu thân, nhất định phải giúp đại tỷ toại nguyện.
Ta biết đêm nay đại tỷ sẽ không quay về.
Phải nói, tỷ tỷ với Sở Diễm thật đúng là trời sinh một cặp, đều cuồng loạn như nhau.
Chẳng bao lâu, đêm xuống.
Ta biết Sở Diễm sắp trở về.
Kiếp trước, khi hắn quay về phủ liền đi thẳng tới tân phòng.
Lúc đó ta hoàn toàn bất lực, chỉ có thể giả làm đại tỷ nằm trên giường.
Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.
Ta chỉ đành khai ra thân phận, nói ta không phải nha hoàn mà là thứ nữ của nhà họ Tô.
Nhưng hắn vẫn phạt ta quỳ cả đêm trong tân phòng.
Sáng hôm sau, hắn phẩy tay rời đi.
Người trong phủ liền đồn rằng thế tử đã sủng hạnh ta, nói không chừng ta sắp được nâng thành Bát di nương.
Sau đó đại tỷ phá cửa xông vào, lôi ta về nhà họ Tô.
Nàng nói ta nhân lúc nàng không có mặt, đã trèo lên giường của thế tử.
Mẫu thân biết chuyện ta mất trong trắng trước cả đêm viên phòng của tỷ tỷ, liền mắng ta là tiện nhân đê tiện.
Dù ta luôn giải thích rằng ta với Sở Diễm không hề làm gì, nhưng chẳng ai tin.
Cuối cùng, họ vẫn dìm ta xuống hồ.
Không ngờ ông trời lại cho ta cơ hội sống lại một lần nữa.
Kiếp này, ta nhất định bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu.