Advertise here
Ta Thế Thân Đại Tủ Xuất Giá

Chương 8



16

Lúc bị dìm xuống hồ ở kiếp trước, ta đã nhận ra ánh mắt dì Triệu không đúng.

Người mẫu thân ruột nhìn con gái mình bị ép chết, sao có thể có vẻ mặt đắc ý như thế?

Vì vậy, ta âm thầm điều tra, cuối cùng tìm đến được vú nuôi của đại tỷ.

Không ngờ bà ấy vừa thấy ta liền quỳ sụp xuống.

“Nhị tiểu thư, là nô tỳ có lỗi với người, càng có lỗi với lời phó thác trước lúc lâm chung của phu nhân…”

Thì ra, mẫu thân ruột của ta chính là tam di nương của Tô phủ.

Năm đó, chủ mẫu, mẫu thân ta và Triệu di nương gần như cùng lúc mang thai.

Chủ mẫu nói nếu Triệu di nương sinh con, lão gia chắc chắn sẽ cho nàng danh phận.

Nhưng Triệu di nương vốn chỉ là kỹ nữ hèn mọn, sống chung với nàng là một sự sỉ nhục.

Thế là chủ mẫu vừa dụ dỗ vừa đe dọa, sai mẫu thân ta tiếp cận dì Triệu rồi nhân cơ hội hạ độc.

Nhưng sau đó, sợ mẫu thân ta Tô lộ, chủ mẫu liền ra tay trong lúc mẫu thân ta lâm bồn.

Lúc mẫu thân ta trở dạ, chủ mẫu viện cớ đau bụng, giữ chặt phủ y và bà đỡ không cho đi.

Tới khi mẫu thân ta sắp không chịu nổi, mới cho người đến.

Bà đỡ nói chỉ giữ được mẫu thân hoặc con.

Mẫu thân ta chọn giữ lại ta, rồi giao phó ta cho vú nuôi của đại tỷ – người lớn lên cùng bà từ nhỏ.

Trước lúc qua đời, mẫu thân ta dặn vú phải chăm sóc ta thật tốt.

Không ngờ, chủ mẫu sau đó sai người bí mật ném ta đi.

Vú nuôi phát hiện, bèn âm thầm nhặt ta về, giấu ta ở một nhà nông dân.

Vài ngày sau, chủ mẫu sinh con, Triệu di nương cũng sinh non.

Triệu di nương tìm đến vú nuôi, đưa bạc để tráo con.

Nhưng vú nuôi không vì tiền mà liều mạng, bèn đem chuyện báo với chủ mẫu.

Không ngờ chủ mẫu lại sai bà mang đứa bé giao cho Triệu di nương, nói là đã tráo rồi.

Không ai ngờ, con của Triệu di nương chết trên đường mang về.

Vú nuôi không dám báo, đành nghĩ tới ta.

Bà cứ tưởng ta ở chỗ Triệu di nương sẽ không thiếu ăn mặc, nào ngờ ta bị hành hạ đến như vậy.

Khi đó bà chẳng thể làm gì hơn, chỉ thỉnh thoảng ngầm chăm sóc.

Ta không trách vú nuôi.

Dù sao, mỗi lần ta bị phạt quỳ ở từ đường, chính bà là người lén mang cơm nước cho ta.

Nhưng… ta không thể tha thứ cho kẻ hại chết mẫu thân ta, càng không thể bỏ qua cho Triệu di nương – người từng hành hạ ta.

Thế nên, ta âm thầm tiết lộ chuyện Triệu di nương mua Hồ mạn đằng cho chủ mẫu.

Đồng thời, ta cũng tự tay mài sắc cây trâm vàng ấy.

Giờ đây, đại thù đã trả.

Cuối cùng, ta có thể an tâm làm một Bát di nương sống yên ổn nơi hầu phủ.

17

À không đúng, ta bây giờ đâu còn là Bát di nương nữa.

Phụ thân ta vợ bé đầy nhà, căn bản chẳng buồn quan tâm hậu viện thừa hay thiếu một người, mấy chuyện nhơ nhớp vụn vặt kia, ông ta càng chẳng buồn hỏi tới.

Xét cho cùng, ông ta chỉ quan tâm đến con đường quan lộ của mình.

Giờ đây, ta được thế tử gia sủng ái, dì Triệu lại nói ta mới là dòng chính, phụ thân ta đương nhiên thuận nước đẩy thuyền, ngầm thừa nhận thân phận của ta.

Dù sao, thánh chỉ năm đó vốn là ban hôn cho tiểu thư dòng chính nhà họ Tô.

Thế nên, hiện tại ta đã là chính thất của Sở Diễm.

Ta lại một lần nữa bước qua đại hôn, chỉ khác là lần này, ta không phải bái đường với chó.

Đêm xuống, Sở Diễm say khướt.

Hắn vén khăn hồng trên đầu ta, dường như thật sự định viên phòng.

Ta hoảng hốt tránh né: “Chúng ta đã nói rõ là hợp tác. Ta sẽ giúp ngươi che giấu, khiến hoàng thượng yên tâm. Vậy nên, không cần phải diễn giả thành thật… đêm nay chi bằng ngươi chọn một di nương khác.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy thú vị: “Bọn họ chỉ là thuộc hạ giúp ta diễn trò, nàng bảo ta nên cùng ai viên phòng?”

“Ta… ta…” Ta lắp bắp đến lộn xộn cả câu chữ, “Thế tử gia chịu bái đường với ta, đã là cho ta đủ thể diện rồi, không cần phải thiệt thòi vì ta đâu.”

Sở Diễm nhíu mày: “Thiệt thòi? Ta từng nói mình thiệt thòi lúc nào? Nương tử e là hiểu lầm trượng phu rồi. Tô Ngọc một lòng muốn đội nón xanh lên đầu ta, nàng ta chỉ xứng bái đường với chó.”

Ta trợn tròn mắt — thì ra hắn từ sớm đã biết.

“Nhưng ta đâu phải Tô Ngọc.”

“Vậy nàng là ai?”

Câu hỏi ấy khiến ta nhớ đến đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau.

“Ngươi là ai?”

“Ta là Tô Ly.”

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta…”

“Bởi vì nàng là thê tử của ta.”

Hậu ký

Sau khi trở thành chính thất thật sự của hầu phủ, ta dọn sạch cả hậu viện của Sở Diễm.

Dù bọn họ đều là thủ hạ, nhưng ta thấy chẳng nên vì trò diễn mà làm lỡ cả đời người ta.

Vậy là cái danh “hay ghen” của ta lại càng chắc như đinh đóng cột.

Vì chuyện đó, hoàng thượng triệu Sở Diễm vào cung, bảo rằng ta không phải là lương phối, định chỉ hôn lại cho hắn.

Hắn liền cãi nhau một trận nảy lửa với thánh thượng, còn giận đến mức thề sẽ không nạp thiếp nữa.

Vậy mà hoàng thượng không hề trách phạt, ngược lại càng thêm yên tâm.

Vốn dĩ, đó chính là một lần thử lòng của hoàng thượng.

Chỉ khi Sở Diễm chuyên sủng một mình ta, hắn mới không bị lôi kéo vào bất kỳ mối liên hôn chính trị nào khác.

Sau này, ta trêu hắn: “Nếu một ngày ngươi thật sự gặp được người khiến lòng rung động thì sao? Nếu cưới nàng ta, vậy chẳng phải là khi quân sao?”

Hắn chống cằm nhìn ta: “Ta chẳng đã gặp rồi còn gì?”

Ta liếc mắt: “Lời ngon tiếng ngọt.”

Hắn kéo ta vào lòng: “Ta đâu có ngu, ta không muốn giống cha nàng, hậu viện gà bay chó sủa, con cái thì lụn bại.”

Nói xong, mắt hắn sáng lên: “Nói đến con cái… nương tử, đêm nay chúng ta có nên viên phòng không?”

[HOÀN]


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner