Advertise here
Ta Và Đối Thủ Một Mất Một Còn Rơi Vào Bể Tình

Chương 3



7
Cố gắng dẹp bỏ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tôi chuẩn bị ra ngoài bắt xe.
Nhưng đúng lúc, điện thoại reo lên.
Đầu dây bên kia là một tài xế tự xưng do ba tôi sắp xếp, nói đang trên đường đến.
Tôi thở dài.
Ba vẫn đáng tin nhất.
“Chị.”
Cẩu Tuân một tay bế con gái tôi, quay sang hỏi:
“Chị định giấu hắn đến bao giờ?”
Tôi lắc đầu.
Trước đây tôi hoảng loạn đến mức ôm con bỏ trốn, bây giờ trở về lại thấy hắn với Đàm Vi tình cảm ổn định,
tôi càng không có lý do gì để mở miệng.
Cẩu Tuân là em trai ruột của tôi.
Nhưng năm em trai một tuổi, ba mẹ ly hôn, em trai theo mẹ ra nước ngoài, rất ít khi trở về.
Ba tôi cũng chưa bao giờ nói với ai rằng ông còn có một đứa con trai.
Ấm Áp có hai phần giống Cẩu Tuân, dù sao cháu giống cậu cũng là chuyện bình thường.
Chính vì thế,vừa rồi Lục Tầm mới dễ dàng tin tưởng.
Xe đến.
Cẩu Tuân giúp tôi mở cửa, cười nói:
“Chị, em thật sự rất mong chờ phản ứng của Lục Tầm khi biết Ấm Áp là con gái hắn.”
Tôi không nói gì.
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hắn ở sân bay khi nãy—
Giữa sàn nhà đầy những viên Phật châu lăn lóc, hắn không hề nổi giận mà chỉ nhẹ giọng dỗ con bé.
“Dây đứt rồi, hỏng mất rồi.”
“Bảo bảo khỏe ghê, bảo bảo ngoan.”
Tôi thở dài, ép mình gạt bỏ cảm giác xao động trong lòng.
Dù hắn có biết sự thật thì sao?
Hai người cố chấp ở bên nhau, ngày nào cũng cãi nhau đến trời long đất lở à?
Xuống xe, tôi mới phát hiện điện thoại để quên ở ghế, liền quay lại lấy.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tài xế đang gọi điện:
“Lục tổng, tôi đã đưa người đến nơi.”
Lục tổng?
Tôi đứng sững lại bên xe.
“Chị?”
Cẩu Tuân thấy tôi đờ ra, liền tiến lại gần:
“Sao thế?”
Tôi giật mình, vội lắc đầu.
“Không… không có gì.”
8
Bệnh viện.
Cẩu Tuân bế Ấm Áp, tôi hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh.
“Ba…”
“Đừng gọi tôi là ba! Tôi không có đứa con gái như cô!”
Ba tôi ngồi trên giường bệnh, giọng sang sảng như chuông vang, tức giận đến mức cả miệng cũng run lên.
“Phi!”
Ông trừng tôi một cái, giọng càng lớn hơn:
“Cô không phải là con gái tôi!”
Nói xong, ông lại tự cảm thấy sai sai, tức đến đỏ cả mặt, vỗ mạnh xuống giường.
“Nói! Rốt cuộc ba của đứa bé là ai?”
Tôi cắn răng, im lặng không nói.
Không khí trong phòng ngày càng căng thẳng.
Lúc này, Cẩu Tuân đặt Ấm Áp xuống, vỗ vỗ vào lưng con bé:
“Đi nào, lại xin ông ngoại kẹo ăn đi.”
Ấm Áp vẫy đôi tay bụ bẫm, lon ton chạy về phía giường bệnh.
Ba tôi cau mày liếc nhìn con bé một cái.
Không nhịn được, lại nhìn thêm lần nữa.
Đúng lúc này, con bé giẫm phải dép lê, dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Tổ tông ơi!”
Ba tôi sợ đến mức lập tức nhảy xuống giường, nhanh tay bế bổng con bé lên. Giọng ông còn run run:
“Dép lê làm bảo bảo vấp té, ông ngoại không đi nữa!”
Nói xong, ông dứt khoát đá dép ra khỏi chân, trở tay ném thẳng vào thùng rác.
Thấy ông đã bớt giận, tôi vội vàng tiến lên:
“Ba…”
“Đừng gọi tôi là ba! Trước tiên tìm ba ruột của nó ra đây cho tôi!”
Tôi cắn môi, thử thăm dò:
“Lục Tầm…”
Ba tôi lập tức biến sắc:
“Lục Tầm? Đứa bé là con của Lục Tầm?!”
“Không có.” Tôi cúi đầu, vội sửa lời. “Ý con là… vừa rồi con tình cờ gặp hắn ở sân bay.”
Nghe vậy, sắc mặt ông mới dịu đi một chút.
Ngữ khí cũng bớt căng thẳng:
“Nếu con thật sự không muốn nói, thì thôi. Chỉ cần đưa Ấm Áp về nước, ba nuôi được hai mẹ con.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner