4
Thời gian trôi qua, tôi đã ở nước ngoài hai năm.
Hai năm trước, tôi say rượu rồi lao vào Lục Tầm.
Ngủ với cái tên Phật tử lạnh lùng đó xong, tôi chột dạ bỏ chạy.
Tất cả liên lạc với hắn đều bị tôi chặn sạch.
Nhưng dù đã trốn, tôi vẫn luôn mơ về đêm hôm ấy.
Người đàn ông, lạnh lùng kiêu ngạo, vậy mà lại ôm tôi vào lòng, dịu dàng nhưng cũng bá đạo cuốn tôi vào
cơn mê không lối thoát.
Hai năm sau, ba tôi nhập viện, tôi lập tức bay về nước.
Trên tay còn bế theo một cô con gái tròn một tuổi một tháng.
Vừa ra khỏi sân bay, tôi ôm con, dáo dác tìm tài xế Tiểu Lý.
Nhưng giữa đám đông, một gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện.
Lục… Lục Tầm?!
Tôi cứng đờ, theo phản xạ xoay người bỏ chạy.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn cao hơn tôi hẳn một cái đầu, chân dài, chỉ vài bước đã chặn tôi lại.
“Chạy cái gì?”
Sắc mặt hắn khó coi đến mức đáng sợ. Ánh mắt hắn lướt xuống đứa bé trong lòng tôi, giọng trầm xuống:
“Là con tôi?”
Tôi chột dạ cúi đầu, ngón tay vô thức vân vê vạt váy con gái.
“…Cẩu.”
“Cẩu?”
Lục Tầm bật cười vì tức giận.
“Chu Đại, cô giỏi thật đấy. Trước thì ép tôi lên giường, giờ còn bắt luôn cả ch//ó nhà tôi?”
Tôi lúng túng.
Trước đây vì chọc tức hắn, tôi hay dắt ch//ó nhà hắn đi dạo, đến mức con ch//ó còn quấn tôi hơn cả chủ của
nó.
Hôm đó sau khi tôi bỏ trốn khỏi nhà hắn, con ch//ó cứ bám theo tôi mãi, đuổi thế nào cũng không chịu về.
Thế là tôi bao luôn một chiếc chuyên cơ riêng, dứt khoát mang cả người lẫn ch//ó xuất ngoại.
“Ch//ó đâu?” Hắn nghiến răng hỏi.
Tôi thành thật trả lời:
“Ở nước ngoài. Lấy chồng, sinh bảy đứa con.”
Lục Tầm nghiến chặt răng, gằn giọng:
“Cô cũng giỏi đẻ thật đấy.”
5
Tôi thật sự không muốn đối mặt với Lục Tầm, cúi đầu nói nhỏ:
“Ba tôi đang nằm viện, tôi phải đến bệnh viện.”
“Ừ.”
Lục Tầm liếc tôi một cái, thản nhiên nói: “Bệnh viện số một, tôi đưa cô đi.”
Nói rồi, hắn ngồi xổm xuống, nhìn con gái tôi với ánh mắt dịu dàng:
“Muốn ăn kẹo không?”
Giọng hắn mềm đi hẳn.
Con bé còn nhỏ, vốn chỉ biết nói vài từ đơn giản. Lúc này, nó giơ tay nhỏ lên, líu ríu gọi:
“Mẹ…”
Vừa nói, con bé vừa cười khanh khách, tay nhỏ bất ngờ nắm lấy chuỗi Phật châu trên cổ tay hắn, mạnh tay
giật xuống—
Dây đứt.
Phật châu rơi lả tả xuống đất.
Lục Tầm nhìn chằm chằm vào những viên chuỗi lăn lóc, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Lòng tôi trầm xuống.
Xong rồi.
Ai mà không biết chuỗi Phật châu này hắn đã đeo bao nhiêu năm, chưa từng rời tay?
Lục Tầm giơ tay về phía con gái tôi. Tôi hoảng hốt định ngăn lại:
“Con bé còn nhỏ, bao nhiêu tiền tôi đền—”
Còn chưa nói hết câu.
Lục Tầm đã cúi người bế con bé lên, thổi nhẹ lên bàn tay nhỏ của nó.
“Dây đứt rồi, hỏng mất rồi.”
Sau đó, hắn xoa đầu con bé, giọng đầy cưng chiều:
“Bảo bảo khỏe ghê, bảo bảo ngoan.”
Tôi: ?
Đây vẫn là cái tên Phật tử lạnh lùng, cấm dục, lục căn thanh tịnh mà tôi từng biết sao?
Đang đơ người, bỗng có một người đàn ông từ phía sau bước tới, vỗ nhẹ lên vai tôi, cười nói:
“Hành lý xong rồi. Vợ ơi, đây là bạn em à?”
Lục Tầm sững sờ.
Hắn liếc sang người bên cạnh tôi, ánh mắt lạnh băng.
“Anh là ai?”
Người đàn ông kia thoải mái đưa tay ra với hắn, cười tươi.
“Tôi là chồng của Chu Đại, họ Cẩu.”
Lục Tầm liếc tôi một cái, nheo mắt, cười lạnh.
“Hèn gì. Vừa nãy còn nghe cô ấy bảo con bé là… ‘Cẩu’.”
6
Người đàn ông bên cạnh tôi liếc sang Lục Tầm, cười cười:
“Nói vậy… cũng không sai.”
Lục Tầm cúi đầu nhìn con gái tôi, rồi lại liếc sang Cẩu Tuân bên cạnh.
Sắc mặt hắn càng đen.
“Rất giống.”
Nói xong, hắn nhét con bé lại vào tay tôi, cúi xuống nhặt chuỗi Phật châu rơi trên đất.
Tôi định giúp hắn nhặt, nhưng Cẩu Tuân vỗ nhẹ vào tay tôi, chặn lại:
“Để anh làm cho, em đang bế con, không tiện.”
Động tác của Lục Tầm chợt dừng lại.
“Không cần.”
Như thể có ai nhấn nút tăng tốc, hắn chỉ mất vài giây đã nhặt sạch hết chuỗi Phật châu, cẩn thận lau đi bụi
bẩn rồi bỏ lại vào túi.
Bộ dạng nâng niu như trân bảo ấy khiến lòng tôi bất giác trùng xuống.
Phải thích một người đến mức nào, mới có thể nâng niu một món đồ nhỏ cô ấy tặng suốt bao nhiêu năm
như vậy?
Không nhịn được, tôi buột miệng hỏi:
“Anh và Đàm Vi sao rồi?”
Đàm Vi—con gái độc nhất nhà họ Đàm, “bạch nguyệt quang” trong mắt không ít công tử nhà giàu.
Hai năm qua, nhà họ Đàm và nhà họ Lục thường xuyên qua lại, tin đồn về hai người họ cũng ngày càng
nhiều.
Thậm chí có người còn nói, gần đây trưởng bối hai nhà đã bàn bạc chuyện hôn sự.
Nghe tôi nhắc đến Đàm Vi, Lục Tầm lơ đãng xoay chuỗi Phật châu trong tay, ánh mắt quét qua Cẩu Tuân,
rồi dừng lại trên người tôi.
Hắn nhướng mày:
“Quan tâm cuộc sống của tôi như vậy, không sợ chồng cô ghen à?”
Tôi nghẹn lời.
Đang định tìm cách phản pháo, Cẩu Tuân đã vòng tay qua vai tôi, cười nhàn nhạt:
“Vợ tôi thích hóng chuyện, mong anh thông cảm.”
Lục Tầm không đáp, chỉ liếc tôi một cái rồi thản nhiên nói:
“Tôi có hẹn ăn trưa với Vi Vi, không tiễn hai người nữa.”
“Ngoài kia rẽ phải, có khu taxi.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn chua xót.
Vi Vi?
Nghe mà buồn nôn.