7
“Cô Viên, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?” – Tưởng Đình Đình mỉm cười, giọng đầy trào phúng.
“Cô… sao cô lại ở đây?” – Tôi lùi về sau một bước, ánh mắt hướng về phía Lục Thời Vực, chờ anh ta cho tôi một lời giải thích.
“Cái đó… cái đó… chỉ là trùng hợp thôi…”
“Trùng hợp?” Tôi nhíu mày. “Anh không phải đã hứa với tôi sẽ không liên lạc với người đàn bà trơ trẽn này nữa sao? Vậy sao hai người lại có thể ‘tình cờ’ gặp nhau như thế này? Hơn nữa cả hai đều không mặc đồ? Lục Thời Vực, tôi cần một lời giải thích hợp lý!”
Lục Thời Vực cứng họng, cúi đầu không nói nổi một câu.
Tưởng Đình Đình bật cười:
“Cô hỏi mà không biết câu trả lời à? Cô cố ý đến đây đúng không? Cô biết rõ tôi và Thời Dục ở đây nên mới đến để vạch mặt đúng không? Viên Tư Ninh, mấy chiêu này của cô tôi rành lắm!”
Tưởng Đình Đình lúc này đã không thèm kiêng dè gì tôi nữa. Có thai rồi, cô ta tin chắc mình sẽ đường đường chính chính thay thế tôi, nên lời lẽ cũng chẳng cần giữ ý:
“Viên Tư Ninh, mọi chuyện đã đến nước này, chi bằng chúng ta nói thẳng. Tôi và Thời Dục đã ở bên nhau từ lâu rồi. Vì sợ cô nghĩ quẩn nên anh ấy mới chưa dám nói thật. Ban đầu chúng tôi định đợi cô ổn định lại cảm xúc rồi mới nói rõ, nhưng bây giờ cô đã đến tận nơi, cũng chẳng cần giấu giếm nữa.”
Cô ta nhìn tôi đầy khinh bỉ, giọng the thé, từng chữ như dao cứa:
“Tôi đang mang thai! Đã ba tháng rồi! Đây là đứa con đầu lòng của Thời Dục, là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi muốn sống bên nhau, nên mong cô hãy rút lui để tác thành cho chúng tôi.”
“Anh… anh cũng nghĩ như vậy?” Tôi quay sang nhìn Lục Thời Vực.
Anh ta không dám nhìn thẳng vào tôi, chỉ cúi đầu giả vờ câm điếc.
Tưởng Đình Đình tiếp lời:
“Lời tôi nói cũng là ý của Thời Dục. Anh ấy là người trọng tình nghĩa, không muốn để cô thiệt thòi. Chỉ cần cô đồng ý ly hôn, anh ấy sẽ cho cô 10 triệu, đủ để cô sống cả đời không lo cơm áo.”
“Cô không thấy 10 triệu là quá ít à?” Tôi bật cười.
“Ít? 10 triệu mà còn chê ít?” Tưởng Đình Đình hét lên:
“Công ty là của Thời Dục! Cô chẳng làm gì cả, chỉ là một bà vợ ở nhà cơm bưng nước rót, được chia từng đó đã là rộng lượng lắm rồi!”
Tôi cười lạnh:
“Chuyện giữa tôi và Lục Thời Vực chưa đến lượt một người bán thân như cô xen vào! Lục Thời Vực, anh không cần phải im lặng nữa. Nói đi, ý của anh là gì? Anh thật sự muốn đưa tôi 10 triệu rồi ly hôn?”
Lục Thời Vực tránh ánh mắt tôi, gật đầu không một tiếng động.
“Được, tôi hiểu rồi. Ly hôn không thành vấn đề. Nếu hai người yêu nhau đến thế, tôi sẽ tác thành.”
“Tư Ninh!” Lục Thời Vực xúc động thấy tôi đồng ý quá dễ dàng.
“Là anh có lỗi với em! Anh sẽ bù đắp cho em nhiều hơn.”
“Vậy sao? Anh định bù đắp cho tôi bao nhiêu?” Tôi hỏi, giọng châm biếm.
“10 triệu đúng là hơi ít. Vậy anh đưa em 50 triệu!”
“Lục Thời Vực, anh thật hào phóng đấy!” Tôi vừa vỗ tay vừa cười.
“Nhưng… lúc các người đưa ra quyết định đó, có bao giờ nghĩ đến một chuyện chưa? Tiền đó… bao giờ thì đến lượt một tên phản bội và một con tiểu tam quyết định thay tôi?”
Tôi lạnh lành, từng chữ cất lên rõ ràng:
“Ly hôn? Không vấn đề! Nhưng không phải anh đưa tôi 50 triệu. Mà là anh – Lục Thời Vực – mang theo ‘chân ái’ của mình cút khỏi công ty, ra đi tay trắng, không lấy một xu!”