Advertise here
Tỉnh Ngộ Rồi Không Cần Chồng Cũ Nữa

Chương 7



8

Lời vừa dứt, sắc mặt Lục Thời Vực tối sầm lại.

“Tư Ninh, sao em có thể nghĩ ra điều vô lý như vậy? Công ty là của anh! Sao em có quyền bắt anh tay trắng ra đi? Với lại… em là phụ nữ, cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

“Cần hay không là chuyện của tôi. Không phiền anh lo.”

Tôi vỗ tay về phía cửa:

“Nghe lén nãy giờ chắc đủ rồi nhỉ? Mời vào đi!”

Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Một nhóm phóng viên truyền thông tay xách máy quay, tay ôm ống kính lập tức ùa vào, ống kính đồng loạt chĩa thẳng vào Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình.

Thấy đám phóng viên bất ngờ xuất hiện, sắc mặt đang đỏ gay của Lục Thời Vực lập tức tái nhợt.

“Cái… cái gì vậy? Sao họ lại ở đây? Ai cho họ vào?”

“Tôi cho vào đấy!” Tôi lạnh lùng đáp. “Không phải tôi đã nói với anh là tôi muốn mở họp báo tại đây sao?”

Sắc mặt Tưởng Đình Đình cũng trở nên khó coi.

Vừa rồi cô ta vì muốn chọc tức tôi nên cố tình giật khăn tắm, để lộ gần hết thân thể.

Cô ta không ngờ sẽ có đám phóng viên ùa ra chụp lia lịa thế này.

Tưởng Đình Đình vừa tức vừa xấu hổ, vội vàng quấn chặt lại khăn tắm, gào lên giận dữ:

“Thời Dục! Là cô ta cố ý! Cô ta cố tình dẫn đám người này tới bắt gian tại trận! Cô ta muốn chúng ta mất hết mặt mũi! Cô ta thật độc ác và vô sỉ!”

Nghe Tưởng Đình Đình nói, sắc mặt Lục Thời Vực đen kịt.

Trước mặt bao nhiêu ống kính, anh ta ôm chầm lấy Tưởng Đình Đình, giận dữ quát lên:

“Viên Tư Ninh! Cô đúng là đàn bà đê tiện! Cô lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để đối phó tôi? Đúng là tôi mù mắt mới lấy cô! Tôi nói cho cô biết, dù cô có làm gì thì tôi cũng không quay về đâu!”

Tôi chưa kịp đáp lại thì có người khác đã lên tiếng:

“Không ngờ lại có người mặt dày như vậy! Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt!”

“Đúng vậy! Hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của Lục Thời Vực và cô Viên. Cô ấy gọi chúng tôi tới là để tổ chức bất ngờ cho chồng, không ngờ lại bắt gặp anh ta ngoại tình, còn có con với tiểu tam!”

“Đúng là lòng người khó lường!”

“Dù sao cũng là dân thường leo lên, giở mặt lúc nào chẳng hay!”

Nghe đám phóng viên xì xào, sắc mặt Lục Thời Vực càng tái hơn.

Anh ta hét lên:

“Tất cả cút ra ngoài! Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ lên đuổi đám người này đi cho tôi!”

Nhưng chẳng có ai xuất hiện.

Đám phóng viên thì càng chụp lia lịa, ống kính hướng thẳng vào hai kẻ chỉ quấn mỗi khăn tắm.

Thấy đã chụp đủ, tôi mỉm cười bước ra, lên tiếng đầy lịch sự:

“Cảm ơn mọi người đã vất vả. Ban đầu tôi chỉ muốn mời mọi người tới làm nhân chứng cho tình yêu ba năm của tôi và Lục Thời Vực. Không ngờ cuối cùng lại thành nhân chứng cho chuyện ngoại tình. Xin lỗi vì đã để quý vị phải chứng kiến cảnh tượng không mấy hay ho này. Nhưng chuyện đã rồi, phiền mọi người giúp tôi làm chứng. Từ giờ trở đi, tôi và Lục Thời Vực, mỗi người một ngả.”

“Yên tâm, cô Viên! Chúng tôi nhất định sẽ làm chứng cho cô!”

“Đàn ông ngoại tình thì nên thân bại danh liệt, một xu cũng không xứng đáng!”

Mọi phóng viên đều đứng về phía tôi, giúp tôi nói lời công bằng.

Tôi nhìn Lục Thời Vực mặt mày tái mét, nói rành rọt:

“Từ giờ phút này, tôi – Viên Tư Ninh – và Lục Thời Vực không còn là vợ chồng!”

9

Tôi dẫn theo cả đoàn phóng viên đến khách sạn một cách oai phong, rồi lại oai phong rời đi cùng họ.

Trên đường rời khỏi, tôi rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện lên trên gương mặt của Tưởng Đình Đình.

Đám chữ trước mắt tôi cũng bắt đầu cười nhạo:

“Nữ phụ cuối cùng cũng cút đi rồi!”

“Thật vô dụng! Cứ tưởng sẽ làm ra chuyện gì lớn, ai ngờ chẳng làm gì cả, chỉ chụp vài tấm ảnh rồi đề nghị ly hôn là xong!”

“Cô ta dám gây chuyện chắc? Bây giờ công ty do nam chính quản lý, nếu chọc giận anh ta thì đến một xu cũng không lấy được, xem cô ta sống sao cho nổi!”

Heh…

Bọn họ chắc quên rồi nhỉ – tôi là người đã dùng cả gia sản cha mẹ để lại để giúp Lục Thời Vực từ hai bàn tay trắng leo lên vị trí ngày hôm nay.

Ai nói tôi phải tay trắng ra đi?

Người phải ra đi tay trắng, mất sạch mọi thứ… chính là Lục Thời Vực!

Về đến nhà, tôi lập tức thuê người đến dọn sạch đồ đạc của Lục Thời Vực.

Thứ nào bán được thì đem bán, không bán được thì ném thẳng vào thùng rác.

Khi tôi đang bận sắp xếp, tin tức về vụ ngoại tình của Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình đã nhanh chóng leo thẳng lên hot search.

Video hai người họ “vui vẻ” không kiêng nể gì trong bãi đỗ xe bệnh viện.

Đoạn clip cảnh nóng trong phòng chủ tịch của khách sạn, cùng với video và ghi âm cảnh Tưởng Đình Đình ngạo nghễ lăng mạ tôi – người vợ chính thất – tràn ngập khắp các nền tảng truyền thông.

Cư dân mạng phẫn nộ thi nhau mắng chửi Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình.

Hai kẻ đó vốn định ở lại phòng tổng thống bàn bạc đối sách.

Tưởng Đình Đình thì gào lên đòi Lục Thời Vực phải “xử đẹp” tôi, để tôi không lấy nổi một xu mà phải cút khỏi cuộc đời bọn họ.

Lục Thời Vực cũng giận dữ tuyên bố sẽ không tha cho tôi, lập tức gọi điện cho trợ lý ra tay.

Chỉ là – anh ta phát hiện ra toàn bộ số điện thoại của trợ lý, tài xế, vệ sĩ… đều không liên lạc được.

Điều tồi tệ hơn là – bảo vệ khách sạn đến gõ cửa, yêu cầu hai người: “mời rời khỏi khách sạn”.

Lục Thời Vực không chịu đi, còn cố tình lấy danh “tổng tài” ra để ép người.

Bảo vệ không nói nhiều, trực tiếp túm cổ áo Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình, kéo vào thang máy, đẩy ra khỏi khách sạn.

Ngoài cửa sẵn có hàng trăm cư dân mạng chính nghĩa đang đợi sẵn.

Trứng thối, rau dập chỉ là món khai vị.

Phân và nước tiểu bốc mùi nồng nặc mới là màn chính.

Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình toàn thân dính đầy chất bẩn, mùi thối không thể chịu nổi.

Anh ta tuyệt vọng kêu gào, giống hệt như lúc xưa lang thang ngoài đường, mong ai đó đưa tay cứu giúp.

Nhưng lần này, không một ai sẵn lòng cứu gã đàn ông bội bạc, vong ân phụ nghĩa như anh ta nữa.

Toàn thân bê bết, hôi hám, Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình cố vùng vẫy thoát khỏi đám đông, vẫn mơ mộng rằng sẽ có ngày làm lại từ đầu.

Nhưng anh ta quên mất – đời không phải tiểu thuyết.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner