7
“Cậu ơi!”
“Cậu của tôi đâu!”
Vừa bước vào công ty, tôi giả vờ hoảng hốt la lớn.
Giám đốc nhân sự vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng đáp:
“Đừng diễn nữa, sếp. Cậu của anh bị đuổi lâu rồi.”
Tôi gật gù:
“Ồ, tôi chỉ làm thủ tục cho có thôi.”
Cậu bị đuổi mà không làm loạn? Chắc chắn là đang ủ mưu.
Vậy nên, tôi tạm thời bỏ chặn số của cả nhà họ.
Chưa đầy một phút sau, em họ đã gọi tới.
“Anh họ, ba mẹ em sau một thời gian làm ở công ty anh cũng nhận ra họ không hợp.”
“Nhưng mà họ ngại gặp anh, nên bảo em mời anh và chị dâu đi ăn một bữa, dù sao thời gian qua cũng đã gây nhiều phiền phức cho anh.”
Tôi chân thành xúc động:
“Ninh Ninh, mọi người thật là… Anh cảm giác gia đình này thật ấm áp! Em yên tâm, công ty lúc nào cũng có chỗ dành cho mọi người!”
Cúp máy, tôi nhổ bã trà trong miệng, mở cửa ra ngoài, gào lên:
“Đứa nào dám trộm uống trà của tao? Sao chỉ còn toàn bã thế này?!”
Mọi chuyện phát triển giống hệt kiếp trước.
Bọn họ đã bắt đầu nhắm đến Tiểu Hàn.
Tốt thôi, tôi sẽ chơi tới bến với họ luôn!
Buổi tối, tại bàn ăn.
Em họ lấy ra hai chai nước, cười nói:
“Anh họ, đây là đồ uống bạn em mang từ nước ngoài về, ngon lắm luôn! Em đặc biệt mang đến cho hai người nếm thử!”
Tôi vặn nắp, rót cho mình và Tiểu Hàn mỗi người một ly.
Khóe môi em họ hiện lên nụ cười đắc ý thoáng qua.
Nhưng ngay khi cô ta đang hả hê, tôi cũng rót thêm một ly—đưa thẳng cho cô ta.
Nụ cười trên mặt em họ cứng đờ ngay lập tức.
Tôi nâng ly, mỉm cười nhìn cô ta:
“Nào, cạn ly!”
“Sao thế? Em không uống à?”
“Không uống thì làm sao biết là ngon?”
Em họ nín thở mấy giây, rồi cắn răng nhấc ly lên, uống cạn trong một hơi.
Tôi bình thản đặt ly xuống, cầm lấy bình giữ nhiệt của mình uống một ngụm.
Em họ mặt tái mét, lắp bắp hỏi:
“Anh họ… sao hai người không uống?”
Tiểu Hàn thản nhiên tiếp lời:
“À, dạo này anh ấy hơi yếu, em có kê cho anh ấy một loại canh bổ thận.
“Mỗi ngày bắt buộc phải uống hết ba ly. Nếu không, nộp bài không đủ, sẽ phải đứng mà ngủ.”
Nói xong, cô ấy cố tình nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi nhìn vị hôn thê diễn nhập tâm như thần, chỉ có thể đau khổ câm nín.
Thực ra, trước khi đến đây, tôi đã kể hết chuyện trọng sinh cho Tiểu Hàn.
Ban đầu cô ấy không tin, nên tôi mới đoán trước rằng em họ sẽ hạ thuốc, để cô ấy đích thân kiểm chứng.
Bây giờ, chứng cứ rõ rành rành trước mắt, em họ sắp khóc đến nơi, vội vàng rút điện thoại ra gửi tin nhắn cầu cứu.
Tiểu Hàn nhanh tay giật lấy điện thoại:
“Aaa! Em gái ơi, vỏ điện thoại này xinh quá, mua ở đâu thế?”
Em họ chưa kịp nói gì, đã gục mặt xuống bàn, ngủ say như chết.
Mẹ nó, cô ta hạ bao nhiêu thuốc vậy? Hiệu quả mạnh gấp đôi dự đoán!
Tôi lục trong túi cô ta, lấy ra chìa khóa phòng khách sạn.
Tiểu Hàn siết chặt tay tôi, ánh mắt đầy tức giận nhìn em họ.
Giờ thì cô ấy đã hoàn toàn tin tôi.
Kế hoạch phản đòn
Tôi và Tiểu Hàn lôi em họ vào phòng khách sạn, đắp mặt nạ, đội mũ tắm, mặc áo choàng tắm.
Thay đổi diện mạo đến mức… ngay cả mẹ ruột cũng khó mà nhận ra.
Sau đó, tôi dùng điện thoại của cô ta, gửi tin nhắn cho cậu:
【Ba, mau tới ngay.】
Tiểu Hàn mở phòng ngay sát vách.
Tôi kéo ghế, ngồi ngay giữa hai cánh cửa, bình thản chờ cậu mợ đến.
Không lâu sau, cậu và mợ xuất hiện tại hành lang khách sạn.
Từ xa đã nghe thấy cuộc đối thoại quen thuộc:
Mợ: “Để tôi chụp hình, ông đứng ngoài canh!”
Cậu: “Một mình bà làm được không đấy?”
Mợ: “Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ gì! Đừng hòng nhân cơ hội này mà sàm sỡ người khác trước mặt tôi!”
Cậu: “Được rồi, bà chụp đi! Có được ảnh của Tiểu Hàn rồi, thằng Tiểu Tân không thể không đưa tiền! Đến lúc đó ép nó giao luôn cả công ty!”
Mợ: “Không cần ông phải dạy!”
Cậu vẫn chưa yên tâm:
“Nhớ lột sạch đồ của Tiểu Hàn rồi hãy chụp, nếu không thì chưa đủ sức uy hiếp!”
Mợ đá cậu một phát:
“Bớt cái vẻ đê tiện đó đi!”