06
Vào ngày Cố Lê sinh con, cô ta đã đuổi hệ thống đi và hoàn toàn ở lại thế giới này.
Khi tôi bước vào phòng bệnh, cô ta đang ôm đứa bé, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn tôi, không còn chút sắc bén hay tỉnh táo như trước kia.
“A Cảnh, mau nhìn con của chúng ta đi. Xem thử nó có giống anh không.”
Tôi liếc nhìn, nhíu mày, khó hiểu: “Mũi, mắt, miệng, lông mày, chẳng có chỗ nào giống cả.”
Cố Lê vội vàng giải thích: “Em bé còn nhỏ, mặt nhăn nheo, làm sao mà nhìn ra được chứ? Anh không tin em sao?”
Cô ta quả quyết muốn đi xét nghiệm ADN để chứng minh trong sạch.
Đương nhiên cô ta rất tự tin, bởi vì cô ta không hề biết, những đêm đó, người ra vào phòng chúng tôi và nằm bên cô ta căn bản không phải là tôi.
Tôi chỉ đang diễn kịch cho Vi Vi xem để ép cô ấy rời đi mà thôi.
Như tôi đã nói trước đó, quyền hạn của hệ thống của tôi khá cao.
Dù sao thì tôi cũng là nam chính.
Trong lòng tôi dâng lên vị đắng, quả nhiên làm nam chính có rất nhiều đặc quyền.
Còn người đã cùng giường với Cố Lê ư?
Có lẽ là một kẻ nào đó do tôi sai quản gia tìm đến.
Khi cầm được kết quả xét nghiệm, Cố Lê háo hức mở ra để chứng minh bản thân.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn rõ những dòng chữ trên đó, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Cô ta liên tục hét lớn: “Không thể nào! Đây là giả! A Cảnh, chuyện này hoàn toàn không thể! Nhất định có kẻ hãm hại em!”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, yếu đuối ngã quỵ trước mặt tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy giả dối.
Dù cô ta có cầu xin thế nào, tôi vẫn chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt thất vọng.
“Đủ rồi, anh thực sự rất thất vọng về em.”
07
Tôi không còn gặp lại cô ta nữa, vậy mà để ép tôi, cô ta lại ôm đứa trẻ nhảy lầu tự sát.
Đứa bé mất máu quá nhiều, chết ngay tại chỗ. Còn cô ta thì gãy chân, từ đó trở thành tàn phế, phải ngồi xe lăn suốt đời.
Tinh thần cô ta dần trở nên hoảng loạn, ôm một con búp bê mà lẩm bẩm: “Đây là con của em và A Cảnh, hì hì.”
Tôi đến thăm cô ta, hỏi một câu: “Có đau không?”
Cô ta tưởng tôi thương xót, liên tục gật đầu: “A Cảnh, em đau lắm.”
Tôi hất tay cô ta ra, hỏi lại: “Có đau bằng Vi Vi không?”
Sắc mặt cô ta đột ngột thay đổi, như thể vừa nhận ra điều gì đó.
“Văn Vi, Văn Vi! Sao anh lại nhắc đến cô ta? Anh yêu cô ta thì sao chứ? Để tôi nói cho anh biết, cô ta chết rồi! Mà chính anh đã hại chết cô ta đấy! Còn nữa, tôi mới là nữ chính trong cuốn sách này! Chưa từng thấy nam chính nào hèn nhát vô dụng như anh! Nếu không phải vì nhiệm vụ, ai thèm để ý đến anh chứ? Anh nghĩ mình quan trọng lắm sao?”
Tôi giả vờ đứng dậy định ôm cô ta, nhưng cô ta đẩy mạnh tôi ra.
Cô ta chỉ vào những bức tranh trong phòng:
“Và cả đống thứ rách nát này nữa, anh tưởng mình có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại sao? Thời Cảnh, anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế? Tôi đã nghĩ anh thật sự yêu tôi, hóa ra tất cả chỉ là giả dối! Nhưng anh không ngờ đúng không? Tôi không ngu ngốc đến vậy, tôi vẫn còn một cơ hội được lựa chọn lại!”
Cố Lê quăng tranh xuống đất, bức tượng thạch cao trong góc phòng vỡ vụn khi cô ta giằng co đẩy ngã.
“Hệ thống, tôi muốn đổi mục tiêu chinh phục ngay lập tức!”
Nghĩ đến những ngày tháng tươi đẹp sắp đến, cô ta vui vẻ ngân nga một giai điệu, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cuối cùng, tôi đã đợi được câu nói này của cô ta.
Nhưng chờ mãi, chẳng có ai đáp lại cô ta cả.
Tôi nhìn nụ cười của cô ta dần dần cứng đờ, rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.