Advertise here
Tường Vi Qúa Cảnh

Chương 17



08

“Cố Lê, cô nghĩ mình còn có thể rời đi sao?”

Tôi nắm chặt cổ tay cô ta.

Cô ta vùng vẫy, đá đấm điên cuồng, gào lên: “Không thể nào! Không thể nào! Tôi là nữ chính của cuốn sách này! Tôi có hào quang nhân vật chính! Hệ thống không thể biến mất!”

Từ đôi mắt cô ta, tôi thấy rõ hình ảnh phản chiếu đầy giễu cợt và điên loạn của chính mình.

“Oh, nữ chính của tôi, cô nói xem, tôi có nên lột da cô trước không? Giống như cách cô đã lột da Màn Thầu vậy.”

Cô ta sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt: “Anh nói gì? Anh biết hết rồi sao?”

Khoé mắt cô ta đỏ lên, giọng the thé: “Anh làm sao có thể vì cô ta mà trả thù tôi? Chúng ta mới là một đôi trời sinh! Con đàn bà tiện nhân đó và con chó của ả đều đáng chết! Cô ta chẳng qua chỉ là vật hi sinh mà thôi! Anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi còn có hệ thống.”

Cô ta vẫn không cam lòng, hét lên: “Hệ thống! Hệ thống!?”

Tôi nhìn cô ta rồi cười: “Cô cứ vĩnh viễn ở lại thế giới này mà trả nợ đi.”

Cố Lê điên rồi.

Cô ta thường xuyên ôm con búp bê, lôi kéo người qua đường, miệng không ngừng lẩm bẩm rằng mình là nữ chính của cuốn sách.

Tôi lấy lý do tinh thần cô ta bất ổn để đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.

Cô ta bị nhốt chung phòng với những kẻ điên nguy hiểm nhất.

Trước khi tôi rời đi, cô ta đặt hy vọng cuối cùng lên người tôi, nước mắt lưng tròng: “A Cảnh, em thật lòng yêu anh, anh không thể đối xử với em như vậy được!”

Tôi mỉm cười, dịu dàng vuốt ve tay cô ta, bóp nát chút hy vọng cuối cùng của cô ta: “Tiểu Lê, ở đây phải ngoan ngoãn nhé, anh sẽ thường xuyên đến thăm em.”

Để tận mắt nhìn thấy cô ta sống thảm hại đến mức nào.

Ban đầu, cô ta vẫn gọi điện cho tôi, giọng run rẩy cầu xin: “Thời Cảnh, mau thả tôi ra! Nếu không, khi hệ thống quay lại, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Buồn cười làm sao, cô ta vẫn còn trông chờ vào cái hệ thống đã biến mất không dấu vết kia.

Tôi chỉ cần quay đầu lại trách mắng y tá làm việc tắc trách, họ sợ hãi cúi đầu xin lỗi.

Sau đó, những cuộc gọi như vậy không bao giờ xuất hiện nữa.

Đương nhiên, tôi biết mình đang phạm pháp.

Tôi cũng hiểu rằng dù tôi là nam chính của thế giới này, thì thế giới này vẫn có luật lệ, vẫn có sự cân bằng.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị bắt.

Nhưng, thì sao chứ?

Vi Vi của tôi đã bị đã trở thành vật hi sinh mà chết, vậy thì tất cả mọi người cứ cùng nhau chết hết đi.

Tôi cũng muốn làm vật hi sinh như vậy.

Như thế, tôi và Vi Vi mới thực sự là một đôi trời sinh.

Nếu không phải vì Vi Vi quá lương thiện, tôi thực sự muốn cả thế giới này phải chôn cùng cô ấy.

09

Văn Vi thực sự không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa.

Trong những giấc mơ trống rỗng ấy, chỉ còn lại mình tôi.

Tôi cố gắng uống thuốc để bản thân chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Đôi khi, nếu may mắn, cô ấy sẽ xuất hiện, nhưng đôi mắt đẫm lệ, khóc đến mơ hồ.

Ban đêm, tôi bừng tỉnh từ trong mơ, nhận ra bên kia giường trống không.

Bước ra khỏi phòng ngủ, tôi đứng trên ban công hút thuốc thật lâu.

Đôi lúc tôi ngẩn ngơ đến mức để đầu thuốc lá cháy rát đầu ngón tay, mới bàng hoàng nhận ra: Cô ấy đã đi rồi, mang theo tất cả đau thương, đi đến một kiếp khác.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner