8
Vân Trúc không chịu cúi đầu trước vương gia.
Ban đầu, người trong phủ thấy tôi ngày thường rộng rãi với mọi người, nhưng dần dần cũng bắt đầu giảm
đãi ngộ của chúng tôi.
Khi thì bớt một món ăn, khi thì giảm bổng lộc.
Lá rụng lả tả trong sân, mùa đông sắp tới rồi.
Quế Nhi mặt ủ rũ nói với tôi:
“Năm nay phát thiếu một bộ áo đông.”
Năm nay than củi vẫn chưa được gửi tới.
“Quản gia Lý nói than tốt trước hết phải ưu tiên thiếu gia Thanh Đường, phần còn lại chia ra, đến lượt chúng
ta thì chẳng còn gì.”
Tôi nhìn Vân Trúc đang chăm sóc hoa cỏ trong sân, hoa cỏ đã có dấu hiệu tàn úa, nhưng ngày nào cậu ấy
cũng tỉ mỉ chăm bón.
Tôi dặn Quế Nhi đóng cửa lại, không để những chuyện lục đục bên ngoài lọt vào.
Tôi đến kho củi, mấy người bên trong thấy tôi mặt lạnh, liền lén lút đổi loại than bếp tệ nhất thành loại than
hoa xám trung bình.
Tôi cầm cục than hoa xám, sắc mặt càng lúc càng u ám, loại than này nhiều khói lửa, làm sao có thể dùng
để sưởi ấm cho Vân Trúc được.
“Ta muốn loại này.” Tôi chỉ vào người hầu bên cạnh Thanh Đường, trong tay hắn đang ôm loại than xương
bạc tốt nhất.
Quản gia Lý và hắn nháy mắt với nhau, rồi bảo tôi rằng than xương bạc đã hết.
Tôi hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cứng rắn:
“Đường đường vương phủ lớn như vậy mà ngay cả than cũng không có? Ai cũng là chủ tử, cớ gì chủ tử
nhà các người có mà chủ tử nhà chúng ta lại không có.”
Quản gia Lý định giảng hòa, nhưng tôi đã quyết hôm nay phải làm lớn chuyện.
Tên người hầu kia không chịu lép vế, khi hắn chửi đến câu:
“Chủ tử nhà ngươi mà xứng đáng so sánh với chủ tử nhà ta sao?”
thì tôi như mũi tên lao thẳng về phía hắn.
Bấy lâu nay Thanh Đường giật dây sau lưng, mới có sự phân biệt trên dưới này. Thù cũ nợ mới cùng tính,
đối phương tuy là nam nhưng không đỡ nổi đòn của tôi.
Mọi người kéo tôi ra, tôi nhổ một ngụm máu xuống đất, trừng mắt căm hận nhìn tên người hầu bỏ chạy.
Một trận náo loạn như thế, không ai dám bắt nạt nữa. Tôi cầm lấy thứ mình cần, đồng thời lén nhét một cây
trâm ngọc vào tay quản gia Lý.
Ông ta nhận lấy, cuối cùng còn nói với giọng đầy ý tứ:
“Tiểu Mạch, vài năm nữa là ngươi có thể rời phủ, hà tất phải chuốc lấy mùi tanh vào người như thế này.”
Mùi tanh ư? Tôi cúi đầu ngửi thử, quả thật có chút mùi máu, nhưng tôi vui vẻ mà.
Thanh Đường phái người đến gần Lạc Tịch Hiên thổi sáo, tiếng sáo khó nghe chết đi được, nên hắn thổi lần
nào, tôi hắt nước rửa chân lần ấy.
Năm sáu lần như vậy, cuối cùng Lạc Tịch Hiên cũng được yên tĩnh.
Mùa đông đến, tôi, Quế Nhi và Tùng Nhi ngồi lại cùng nhau may áo đông.
Tôi chưa từng làm việc thêu thùa, nhưng thực sự muốn thêu cho Vân Trúc một bộ áo đông, nên nhờ Tùng
Nhi, người có tay nghề khéo léo, chỉ dạy.
Thêu không đẹp lắm, nhưng cũng có thể nhận ra là hình cây trúc.
Chúng tôi không có nhiều than, nên cả bọn ngồi trong một phòng, Vân Trúc ở bên cạnh ngắm nhìn, thỉnh
thoảng trò chuyện với chúng tôi.
Trong lúc nói cười, tôi biết thêm những câu chuyện tuổi thơ của Vân Trúc, những khó khăn khi cậu ấy dùi
mài kinh sử.
Mỗi lần ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Trúc ngồi bên cửa sổ uống trà, tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua thật
nhanh.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng hoàn thành bộ áo đông đúng vào ngày tuyết rơi.
Vân Trúc cầm áo bông tôi chuẩn bị, nhìn hình thêu trên đó rất lâu, rồi mỉm cười nói:
“Thêu đẹp lắm.”
Tôi biết cậu ấy đang trêu mình, nên phồng má, giả vờ giận dỗi.
Thấy tôi như vậy, nụ cười của Vân Trúc càng tươi hơn:
“Dáng tuy không giống, nhưng có hồn.”
“Sang năm ta sẽ nhận thêu áo choàng của thiếu gia, để mọi người chiêm ngưỡng kiệt tác của ta.”
“Thật là vinh hạnh.”
Vân Trúc cười, còn chắp tay làm lễ với tôi. Cậu ấy rất ít khi đùa như vậy, tôi vội vàng đáp lễ.
Động tác của tôi vụng về, xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến mọi người cười rộ.
Cười cười nói nói, bên ngoài cửa sổ tuyết đã lặng lẽ rơi xuống, thật sự đã vào đông rồi.