Advertise here
Tuyết Trung Tống Thán

Chương 5



9
Đêm đầu tiên có tuyết rơi, tôi dọn dẹp cái giường nhỏ trong phòng của Vân Trúc, chuẩn bị tối nay ngủ lại
đây.
Vân Trúc liên tục từ chối, nói:
“Ngươi là con gái, ngủ trong phòng ta, nếu truyền ra ngoài thì…”
“Làm sao mà truyền ra ngoài được?” Tôi vừa trải chăn vừa nói, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong. “Vả lại,
chỉ một đêm thôi mà.”
“Phòng của thiếu gia ngắm tuyết mới có ý vị nhất.”
“Tiểu Mạch, ngươi …”
Vân Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã dập đèn, phòng chìm vào bóng tối.
“Ngủ đi!”
Tôi nói dứt khoát, nhưng vừa chui vào chăn đã không tài nào ngủ được.
Trong phòng đốt lò than, chăn của Vân Trúc đắp ba lớp, bên trong còn đặt một cái túi chườm nóng, chắc sẽ
không lạnh đâu.
Tôi nhìn về phía Vân Trúc, cậu ấy lúc đầu có vẻ không quen, nhưng rất nhanh đã nghe thấy hơi thở đều
đặn.
Nghe tiếng thở ấy, đến nửa đêm tôi cũng dần thiếp đi.
Tuyết ngừng rơi, mặt trời lên, bên ngoài trắng xóa một màu, sắc trắng ấy đánh thức tôi.
Tôi vội khoác áo ngoài, ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, cẩn thận chạm tay lên trán cậu ấy.
Nhiệt độ bình thường!
Người nằm trên giường bình yên tĩnh lặng chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong veo bình thản. Thấy tôi ở bên
giường, cậu ấy ngẩn ra một chút, rồi chậm rãi nở nụ cười, nụ cười ấy lan đến tận khóe mắt.
“Cẩn thận kẻo lạnh.”
Vân Trúc lấy túi chườm nóng trong chăn ra nhét vào tay tôi. Tôi đưa tay nhận lấy, lộ ra vết sẹo trên cánh tay.
Vân Trúc nắm lấy tay tôi, cúi đầu nhìn chăm chú vào vết sẹo đó.
“Chẳng phải nói là đã khỏi rồi sao?” Vân Trúc nhẹ mím môi, lo lắng nhìn tôi.
Vết thương này là do lần trước tôi đánh nhau với gia đinh của Thanh Đường để lại.
“Đâu có đau nữa, bôi thêm vài lần thuốc thì sẹo sẽ mờ đi thôi.”
Giọng tôi nhẹ nhàng, vừa an ủi Vân Trúc, vừa vui vẻ trong lòng.
Tôi ngây ngốc nhìn Vân Trúc, thấy mặt mày cậu ấy hồng hào, vẻ mặt thư thái, trong lòng vui không sao giấu
được.
Trong sách viết rằng sau khi Vân Trúc thất sủng, sống trong phủ rất khó khăn, không có quần áo đủ ấm,
không có than sưởi để vượt qua mùa đông. Đêm tuyết rơi này, Vân Trúc lạnh đến run cầm cập, sốt cao
không hạ, đôi tay bị tê cóng ngứa ngáy như bị kiến cắn.
Gần như sắp bị đông chết trong Lạc Tịch Hiên, Vân Trúc cắn răng, chống chọi tuyết lạnh để đi đến phòng
của vương gia.
Nghĩ đến cảnh trong sách, tôi lập tức cúi người, áp trán mình vào trán Vân Trúc. Cảm nhận nhiệt độ giống
tôi, trái tim đang thắt chặt mới từ từ thả lỏng.
Nhưng vẫn lo lắng sơ suất, tôi nắm chặt tay Vân Trúc, nhìn đôi tay thon dài, trắng nõn với các khớp xương
rõ ràng, vẫn đẹp như trước đây, trong lòng cuối cùng mới an ổn lại.
“Không sao rồi… không sao rồi…” Tôi vỗ vỗ ngực mình, khóe mắt có chút ươn ướt.
Đúng vậy, tôi thông minh như thế này, làm sao không bảo vệ nổi Vân Trúc chứ.
Vân Trúc bị tôi làm cho mơ hồ, thấy tôi lúc sờ trán, lúc nhìn tay cậu ấy, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Ban đầu muốn đẩy tôi ra, nhưng thấy tôi lúc lo lắng, lúc nhẹ nhõm, cậu ấy cũng đoán được chút gì đó, đành
bất lực mà cười.
Có lẽ hơi lạnh lặng lẽ tràn vào, Vân Trúc nhẹ nhàng ôm tôi, để trán chúng tôi sát lại gần hơn.
“Tiểu Mạch, ta ổn mà, thực sự ổn.”
Vân Trúc xưa nay mặc quần áo không cần người hầu hạ, nhưng hôm nay tôi nhất quyết mặc cho cậu ấy
chiếc áo bông do chính tay tôi may.
“Rất vừa vặn.” Vân Trúc mặc xong, như đứa trẻ xoay một vòng trước mặt tôi.
Tôi sờ cằm, ngắm nghía từ trên xuống dưới.
“Ừm… Ừm… hơi rộng một chút.”
“Rộng tốt mà, bên trong có thể mặc thêm.” Vân Trúc an ủi tôi.
Tôi nhìn cậu ấy.
“Phải ăn nhiều hơn, béo tốt lên, khỏe mạnh hơn thì càng tốt.”
Quế Nhi bên cạnh cười, nói:
“Tiểu Mạch coi thiếu gia như con mà chăm vậy.”
“Chứ còn gì nữa!” Tôi ngẩng đầu, tự hào ưỡn thẳng lưng.
Vân Trúc biết tính tôi, chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Ngươi đấy…”
Một chú chim đậu trên cành cây làm tuyết rơi xuống rào rào, Vân Trúc mở cửa sổ nhìn, không khí lạnh lập
tức ùa vào, chú chim giật mình tung cánh bay mất, biến vào trời tuyết trắng xóa.
Sợ cậu ấy lạnh, tôi vội khoác áo choàng dày lên vai cậu ấy.
Vân Trúc bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, nhận lấy lò sưởi tay, mỉm cười nhìn tôi cảm thán:
“Lời ngon tiếng ngọt sao bằng áo dày ngày đông và lò sưởi tay này chứ?”
Động tác của tôi dừng lại, nhìn sâu vào mắt Vân Trúc, nỗi buồn man mác trong đó làm tôi xót xa.
“Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner