Advertise here
Bạn Trai Muốn Lấy Tiền Du Học Của Tôi

Chương 3



Chu Ngạn Lương vừa xấu hổ vừa giận dữ, thấy tình hình không thể cứu vãn, anh ta thò một chân ra cửa sổ, nửa người treo lửng lơ giữa không trung.

“Cố Nam Tinh! Nếu em đi du học, anh sẽ nhảy từ đây xuống!”

Tôi lập tức dừng bước.

Mặt Chu Ngạn Lương hiện vẻ đắc ý: “Anh đã trả giá rất nhiều vì tình cảm của chúng ta, em chọn đi, đi du học hay là anh nhảy từ đây xuống!”

Tôi liếc nhìn anh ta, bình tĩnh: “Mạng của anh, tự anh làm chủ.”

“Cố Nam Tinh! Anh nhảy thật đấy!’

“Cố Nam Tinh!”

“Em quay lại đây!”

Chu Ngạn Lương gào tôi khàn cả giọng.

Tôi bước đi không hề quay đầu nhìn lại.

5.

Về đến nhà.

Tôi vốc nước lạnh rửa mặt nhiều lần, ngẩng nhìn mình trong gương. Tóc mái ướt đẫm dính chặt vào gương mặt nhợt nhạt.

Trực giác nói cho tôi biết, Chu Ngạn Lương không dễ dàng từ bỏ.

Tôi giơ tay lên tát cho mình một cái.

Tê dại.

Không cảm giác đau đớn.

Tôi vô cảm tát mình mười mấy cái, nước mắt vẫn không chảy ra.

Tôi dùng tay quét sạch mỹ phẩm dưỡng da trên bồn xuống sàn, chai lọ rơi vỡ tan thành.

Sau khi trút giận ra ngoài, cảm giác trống rỗng tràn ngập trong lòng tôi.

“Mày làm được… mày làm được…”

Tôi lẩm bẩm một mình, nhắm mắt lại, ký ức quay trở lại ngày mẹ mất.

Thời tiết u ám, ngột ngạt đến khó thở.

Tôi xách một túi quýt xanh quay lại khách sạn lâm chung. Giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt tôi lạnh buốt, túi nilon trong tay tôi bỗng nhiên bục rách, quýt lăn đầy đất.

Linh cảm bất an dâng lên, tôi vội vàng nhặt vài quả, cất bước chạy về phía khách sạn.

Khách sạn lâm chung cực kỳ tồi tàn, nói là khách sạn, thực ra chỉ là ba bốn người nằm chờ c.h.ế.t trong một căn phòng. Trong phòng tràn ngập mùi nước tiểu và mùi tử khí.

Tôi thở hổn hển đẩy cửa vào, mẹ nằm ở giường cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra cửa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới giường mẹ, lấy quả quýt xanh như hiến vật quý lên cho mẹ: “Mẹ, con mua quýt rồi nè.”

Mẹ không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm ra cửa. Bà đợi một người không bao giờ đến.

Tôi nắm chặt tay mẹ, bố không muốn mẹ tôi c.h.ế.t ở nhà nên đưa mẹ vào nơi có điều kiện tệ hại này. Ông chỉ ước sao bà c.h.ế.t ngay lập tức, làm gì có chuyện đến thăm bà?

Tôi lột quýt ra đưa đến bên miệng mẹ, “Mẹ, ăn quýt đi.”

Cuối cùng mẹ cũng nhìn tôi, đôi tay khô héo của bà nắm chặt tay tôi, trong ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng với thế giới, lại có sự không nỡ rời xa tôi mãnh liệt. Miệng bà phát ra âm thanh mơ hồ, tôi khóc lóc van xin: “Mẹ đừng đi, mẹ còn chưa ăn quýt mà!”

Nước mắt chảy dài theo khóe mắt mẹ, hơi thở bà hổn hển, như không thể thở được nữa. Nhưng bà vẫn cố chấp, trước sau không chịu trút hơi thở cuối cùng.

Tôi biết mẹ giãy giụa rất thống khổ, thân là con gái, ngoài việc giúp mẹ hết hy vọng để nhanh chóng giải thoát thì tôi không làm được gì.

“Mẹ, bố sẽ không đến. Ông ta đi gặp bố mẹ người phụ nữ kia rồi.”

Mẹ thốt lên tiếng a dài, như tiếng rên tuyệt vọng lúc lâm chung.

Tôi vuốt mặt mẹ, nước mắt như mưa: “Mẹ, nếu mẹ khó chịu quá thì đi đi, không cần chịu đựng nữa.”

Hơi thở mẹ càng dồn dập.

Tôi ghé sát tai mẹ, nghẹn ngào: “Mẹ yên tâm, con sẽ khiến đôi chó má kia sống – không – bằng – c.h.ế.t!”

Mẹ gắng gượng lắc đầu thật mạnh, trút hơi thở cuối cùng.

Mẹ như con cá thiếu nước, há miệng vô vọng.

Tôi mở mắt ra, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tu tu tu ~~~

Điện thoại kết nối.

Tôi khóc không thành tiếng: “Bố, Chu Ngạn Lương anh ta…”

Tôi kể ngắn gọn sự việc, lược bỏ phần tôi kiên quyết chia tay, biểu hiện như đứa con gái yếu đuối, khóc lóc xin bố lời khuyên.

“Bố ơi, con nên làm gì bây giờ?”

Bố lạnh tanh hỏi lại: “Cô cảm thấy nên thế nào?”

Tôi khóc lóc nói: “Con cũng không biết, tình cảm tụi con đã bao nhiêu năm…”

Bố cười nhạt: “Tình cảm nhiều năm thì thế nào? Phụ nữ các người mềm lòng vô dụng. Tôi nuôi cô học hành bao năm để làm gì? Cô không có bản lĩnh tìm một cậu ấm giàu có, bản thân lại không không có học được gì giỏi giang, cô có ích lợi gì với tôi?”

Tôi vâng vâng dạ dạ điểm nhịp.

Ông ta uy nghiêm ra lệnh: “Nếu không chia tay thì sau này đừng về gặp tôi!”

Điện thoại bị cúp.

Tôi buông điện thoại, ngẩng lên nhìn vào gương.

Trong gương, ánh mắt tôi lạnh băng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner