6.
Chu Ngạn Lương điên cuồng điện thoại, nhắn tin cho tôi. Bất kể anh ta xin lỗi hay mắng chửi thế nào, tôi đều không thèm để ý.
Không ngờ cuối tuần về nhà lại nhìn thấy anh ta.
Chu Ngạn Lương cung kính đứng bên cạnh mẹ kế, lấy miếng hoa quả từ mâm, ân cần đưa đến bên miệng mẹ kế: “Cô nếm thử đi ạ, cháu đã mua dưa lưới, nhiều nước, rất ngọt.”
Mẹ kế ngạo mạn nhận đồ ăn anh ta đưa, liếc mắt nhìn tôi mỉa mai, cất lời châm biếm: “Nam Tinh tìm được người bạn trai rất biết đối nhân xử thế. Hôm nay dì Trương xin nghỉ, tôi đau đầu không có ai nấu cơm, đúng lúc bạn trai cô đến.”
Chu Ngạn Lương không nghe ra lời hạ thấp của bà ta, lập tức thuận thế leo lên: “Cô, tay nghề của cháu không tồi, trưa nay để cô chú nếm thử.”
Mẹ kế mỉm cười, nói với tôi đầy ẩn ý: “Nam Tinh, cô nhìn xem bạn trai cô tinh ý quá.”
Tôi mím môi, cố kìm lại sự thôi thúc muốn tát hai người này, bình tĩnh liếc mắt nhìn người giúp việc đang lau cửa sổ ở góc phòng. Ánh mắt chúng tôi yên lặng chạm nhau qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ.
Cô giúp việc gật đầu thật khẽ đến mức khó phát hiện.
“Nam Tinh, vào đây!” Bố ở phòng đọc sách cất tiếng gọi.
Tôi cụp mắt cúi đầu đi vào.
Bố ngồi sau bàn làm việc, mặt âm u nhìn tôi: “Cô quyết định chưa? Người này không đáng tin, nếu cô quyết định kết hôn với anh ta, 600.000 tôi xem như cho cô làm của hồi môn. Đời này cô đừng tới tìm tôi nữa.”
Tôi sợ hãi cúi đầu, khóc nức nở như bị bắt nạt: “Con đã chia tay với anh ta rồi, không biết sao anh ta lại chạy đến đây.”
Bố hừ lạnh: “Còn có thể vì cái gì? Không phải vì gia đình chúng ta giàu sao? Chuyện của cô thì tự giải quyết đi, chỉ có một thứ thế này mà không tống khứ được, sau này có thể làm được việc gì?”
Tôi im lặng rơi nước mắt, nhu nhược, bất lực.
Ánh mắt bố càng lạnh lùng khinh thường, từ trong xương cốt ông ta đã khinh thường những phụ nữ yếu đuối.
Một làn gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, ông che miệng ho mấy tiếng.
Tôi vội đến vỗ lưng ông, ân cần hỏi: “Sao bố lại ho nữa thế? Thuốc lần trước con mua bố có uống không?”
Bố không trả lời, tôi rót cho ông ly nước ấm.
Ông uống mấy ngụm nước ấm, ngừng ho khan, vẻ mặt nhìn tôi dịu lại, bỗng cảm khái: “Con học y cũng tốt, nhà chúng ta nếu có người đau đầu, cảm sốt con cũng có thể giúp đỡ.”
Tôi kính cẩn mà không thiếu phần thân mật, đỡ ông vào phòng ngủ, “Con chỉ mong bố khỏe mạnh. Gần đây Hoa Kỳ mới ra một loại thuốc mới có thể tăng cường khả năng miễn dịch của con người, tuy nhiên vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Con đi du học tìm thử xem có cách nào đem về để bố sử dụng không.”
Mắt bố sáng lên, hài lòng vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi.
Tôi tiện tay nhặt chiếc mặt nạ mẹ kế đã sử dụng đặt trên đầu giường vứt vào thùng rác, bỗng nhiên phát hiện trong thùng rác có tờ giấy kiểm tra đã bị xé nát.
Tôi tò mò nhặt lên, vừa ghép lại vừa hỏi: “Bố đi kiểm tra sức khỏe ạ? Sao không nói với con?”
Tôi nhìn những từ ngữ trong báo cáo kết quả kiểm tra, xấu hổ ngừng nói.
Bố nhận thấy có gì đó không đúng, nâng mí mắt ra lệnh: “Mang đến đây.”
Tôi hơi lúng túng nói: “Chắc dì vô tình xé mất, hay là nói dì đến bệnh viện càng sớm càng tốt…”
Bố xem xong nội dung trong báo cáo, mặt tối sầm, phất tay ra hiệu không cho tôi nói tiếp.
“Con ra ngoài đi, đừng lo.”
Tôi ngoan ngoãn đóng cửa lại, đứng ở hành lang bình ổn lại cảm giác căng thẳng rồi mới đi đến phòng khách náo nhiệt.
Chu Ngạn Lương đang thân mật xoa bóp cổ cho mẹ kế, anh ta ân cần hơn cả lúc đang yêu đương nồng nhiệt với tôi.
Mẹ kế nhìn tôi với gương mặt được chăm sóc kỹ lương, ánh mắt đầy sức sống.
“Nam Tinh, bạn trai cô rất giỏi phục vụ người khác.”
Mặt tôi vô cảm, không đáp, nhủ thầm trong lòng: “Vui vẻ hơn đi, ngày lành của bà không còn nhiều lắm.”
7.
Tôi gọi Chu Ngạn Lương xuống lầu.
Chu Ngạn Lương đứng bên cạnh mẹ kế, nở nụ cười ghê tởm với tôi: “Cô còn chờ nếm thử tài nấu ăn của anh, em có việc gì thì lát sau hẵng nói.”
Thấy anh ta bất động, mẹ kế đắc ý nói với tôi: “Cô muốn ở riêng với Tiểu Chu thì cứ vào phòng đóng cửa lại là được. Chúng ta là người từng trải, sẽ không làm phiền đâu.”
Bà ta luôn phản đối bố trả tiền học phí cho tôi, chỉ ước tôi cưới Chu Ngạn Lương ngay lập tức để bà ta có thể để hết số tiền còn lại cho con trai mình.
Tôi lạnh nhạt nói: “Bố nói hôm nay không khỏe, không tiếp khách, giờ anh về đi.”
Mặt Chu Ngạn Lương tái đi, đưa mắt nhìn mẹ kế của tôi. Mẹ kế giơ tay ngắm nghía bộ móng của mình, không đỡ lời cho anh ta.
Chu Ngạn Lương vẫn nhìn bà ta chăm chăm, bà ta như mới tỉnh khỏi cơn mơ, áy náy: “Nếu lão Cố không khỏe thì hôm khác Tiểu Chu lại đến nhé, cô mời cháu uống trà.”