Chu Ngạn Lương xấu hổ, mắt toát lên vẻ phẫn hận, anh ta cúi đầu che giấu nhưng tôi vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Năm phút sau, tôi và Chu Ngạn Lương đứng dưới lầu.
Tôi bình tĩnh nói với anh ta: “Chúng ta đã không có khả năng, anh đừng đến nhà tôi nữa, bố tôi sẽ không gặp anh, mẹ kế tôi nói không có tác dụng.”
Chu Ngạn Lương nháy mắt sụp đổ, chỉ mũi tôi mắng to: “Nhà mấy người có tiền thì ghê gớm lắm à. Tôi vì cô mà đào rỗng cả nhà mua nhà mua xe, giờ cô nói với tôi chúng ta không thể! Cô đùa tôi à?”
Tôi hỏi: “Thành thật mà nói tôi đi du học còn thiếu tiền, nhà xe của anh có thể bán lấy tiền không?”
Chu Ngạn Lương biến sắc, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi: ‘Đó là nhà tôi, liên quan gì đến cô?”
Tôi thản nhiên: “Đúng vậy, anh đào rỗng của cải nhà mình mua nhà mua xe, liên quan gì đến tôi.”
Sao anh lại dựa vào hai thứ này để trói buộc đạo đức tôi?
Chu Ngạn Lương bị tôi hỏi lại không nói nên lời.
Tôi quyết định nói chuyện tử tế với anh ta lần cuối.
“Chu Ngạn Lương, chúng ta thật sự không thể ở bên nhau được nữa, chia tay đi. Chúng ta có mục tiêu nhân sinh và giá trị quan vô cùng khác biệt. Với tôi, học tập và sự nghiệp luôn được xếp hàng đầu. Tôi sẽ không thỏa hiệp vì bất kỳ ai.”
Chu Ngạn Lương tức giận chất vấn tôi: “Sao hai năm trước khi chúng ta hẹn hò em không nói như thế? À, giờ muốn ra nước ngoài thì đá anh à?”
Tôi thở dài: “Chu Ngạn Lương, anh biết tôi nói thật. Chúng ta để lại cho nhau chút thể diện cuối cùng, hợp tan vui vẻ.”
Tôi quay người định đi, Chu Ngạn Lương xông tới ôm chặt tôi.
Anh ta run run vùi đầu vào bả vai tôi, nghẹn ngào: “Đừng chia tay được không? Em đi du học, anh chờ em. Em có thể tin tưởng anh một chút không? Anh sẽ không giống như bố em. Anh sẽ làm việc chăm chỉ, đưa hết tiền lương cho em. Em ở nhà không cần làm gì cả, sinh cho anh một đứa con trai một đứa con gái. Mỗi ngày anh về nhà là có em chuẩn bị sẵn bữa ăn cho anh, con gái chúng ta sẽ ngọt ngào gọi anh ba ơi. Nam Tinh, anh xin em, đừng chia tay. Anh muốn cùng em sống cuộc sống bình dị hạnh phúc này.”
Tôi càng nghe càng lạnh sống lưng, đẩy anh ta ra, nghiêm giọng: “Tôi không thể cho anh hạnh phúc bình dị mà anh muốn. Hạnh phúc của anh hoàn toàn dựa trên những rủi ro mà tôi phải chấp nhận trong cuộc sống.
Ở nhà không đi làm sinh hai đứa con cho anh? Tôi phải đối mặt với nguy cơ khi sinh con và sự nghiệp đình trệ. Mỗi tháng anh chỉ đưa mấy ngàn tệ, tôi phải giải quyết nhu cầu sinh lý của anh, nhu cầu sinh con, còn phải làm bảo mẫu hầu hạ anh và con, còn cả bố mẹ anh.
Tôi cống hiến cả đời mình, cuộc sống tuổi già của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào lương tâm của anh và con. Xin lỗi nhưng tôi không hạnh phúc với cuộc sống như vậy!”
Chu Ngạn Lương kinh ngạc mở to mắt, hét to: “Tại sao những người phụ nữ khác làm được mà em thì không?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy anh đi tìm người phụ nữ khác đi.”
Tôi quay người rời đi không hề do dự.
Chu Ngạn Lương nặng nề nói sau lưng tôi: “Sao em phải tuyệt tình như vậy? Cố Nam Tinh, sau này có chuyện gì đều là do em ép anh.”
8.
Chu Ngạn Lương im hơi lặng tiếng vài hôm.
Mẹ kế phá lệ điện thoại cho tôi, bảo tôi đến khách sạn ăn tối.
“Gia đình cô cả, bác hai đều đã đến, mọi người đang đợi cô, cô nhanh đến đây.”
Đây là Hồng môn yến, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay tôi bận rộn việc học, còn phải cảnh giác đề phòng Chu Ngạn Lương, rất phiền. Không sợ anh ta không hành động, chỉ sợ anh ta nghẹn trong lòng.
Đây là tiệc gia đình, mẹ kế lại bao nguyên một sảnh tiệc.
Tôi đẩy cửa vào, bên trong là 6 bàn đầy người, 2 bàn là họ hàng, 4 bàn kia tôi không quen biết.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, không khí náo nhiệt tạm ngưng lại.
Chu Ngạn Lương ăn mặc như chú rể, đang kính rượu ở giữa, mỉm cười với tôi một cách kinh tởm.
Một thanh niên trẻ nhút nhát đeo kính đi tới gần tôi, đôi mắt sâu thẳm của cậu ta nhìn tôi, môi mấp máy, cuối cùng gọi: “Chị. Chúc mừng đính hôn.”
Tim tôi hẫng một nhịp, khi phản ứng lại thì suýt tí nôn ra.
Đính hôn? Với Chu Ngạn Lương? Tôi đã đồng ý chưa?
Mẹ kế đẩy Trương Bách Văn ra, thân mật khoác tay tôi, dùng lực mà tôi không thể vùng ra kéo tôi đến bàn chính. Bà ta vui vẻ nói: “Mọi người xem, cô dâu đến rồi.”
Bố im lặng ngồi ở bàn chính, tôi không biết mẹ kế thuyết phục ông thế nào, mấy hôm trước ông còn không muốn gặp Chu Ngạn Lương.
Mẹ kế giả mù sa mưa: “Chớp mắt đã lớn như thế này, tuy không phải do tôi sinh ra nhưng nuôi dưỡng mười mấy năm cũng không khác gì con ruột của tôi. Tôi thật không nỡ để con bé lấy chồng!”
Họ hàng gật đầu khen ngợi: “Phải phải, mẹ kế như cô thực sự không tồi.”
“Công dưỡng chắc chắn lớn hơn công sinh, sau này con bé sẽ hiếu thuận với cô.”
Kinh tởm!
Thật kinh tởm!
Tôi phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy. Mẹ kế dán sát tai tôi, đầy ác ý hạ giọng nói: “Bố cô đã đồng ý gả cô đi, cô nên cảm ơn tôi đã giúp cô haha.”
Tôi không ngừng tự nhủ, bố còn ở đây, không thể tát mụ ta.
Lúc này Chu Ngạn Lương đến bên cạnh tôi, mẹ kế giới thiệu với mọi người: “Đây là chồng Nam Tinh, đẹp trai lịch thiệp, hai người vô cùng xứng đôi.”
Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh bố nói: “Con trai tôi đương nhiên là tốt.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.