Advertise here
Bạn Trai Muốn Lấy Tiền Du Học Của Tôi

Chương 6



Mẹ kế giả vờ không nghe thấy, giới thiệu với tôi: “Nam Tinh, đây là mẹ chồng con.”

Mẹ Chu ăn mặc đơn giản, vẻ mặt kiêu căng đánh giá tôi, không hài lòng lắm: “Cũng vì Lương Lương nhà chúng tôi thích, nếu không tôi không muốn nó xác định sớm như vậy.”

Bà ta dùng thái độ cao cao tại thượng dạy bảo tôi: “Nghe nói cô còn định đi du học? Phụ nữ cần bằng cấp cao như thế làm gì? Cô gả vào nhà tôi thì phải lấy gia đình làm chủ, không thể để cô đi làm.”

Mẹ kế véo tay tôi, ý bảo tôi nghe lời. Mụ ta cược rằng tôi không dám trở mặt với mụ trước mặt bao nhiêu họ hàng thân thích.

Tôi lại hất tay mẹ kế ra, cười khẩy: “Yên tâm, tôi không gả vào nhà bà đâu! Tôi và Chu Ngạn Lương đã chia tay từ lâu rồi!”

Sắc mặt mẹ Chu tối sầm lại.

Trước mặt họ hàng, tôi khóc lóc chất vấn mẹ kế: “Dì không muốn cho con đi du học sao? Sao phải bắt con lấy người bạn trai đã chia tay làm chồng? Dì yên tâm, tiền của bố con sẽ không tranh với Trương Bách Văn. Tiền đi du học con sẽ viết giấy vay nợ với bố, sau này đi làm con sẽ trả cả vốn lẫn lời.”

Mặt mẹ kế tái xanh, mặt mũi không còn giữ nổi nữa.

Cô cả và bác hai ngượng ngùng lên tiếng: “Chị dâu, chị xem mình sắp xếp thế nào vậy chứ? Hai đứa nhỏ đã chia tay sao còn đính hôn được chứ?”

Tôi như đóa hoa trắng bé nhỏ bị ức hiếp, nước mắt như mưa.

Chu Ngạn Lương tát tôi một cái: “Cố Nam Tinh! Con khốn này!”

Trương Bách Văn giữ tay hắn lại, đấm ngã hắn.

Chu Ngạn Lương phun mạnh ra một búng máu, nhìn chằm chằm Trương Bách Văn, nở nụ cười: “Sao hả, để ý chị mày à?”

Trương Bách Văn không nói một lời, xông lên đánh tiếp, Chu Ngạn Lương cũng đánh trả.

Mẹ Chu, mẹ kế nhảy dựng lên hét to, hai người phụ nữ muốn bảo vệ con mình đều lao vào đánh nhau.

Mẹ Chu chỉ mẹ kế mắng: “Một con điếm từ bồ nhí leo lên cũng dám đánh con trai tao. Mày tưởng con trai mày là cái thá gì hả? Sau này Cố gia các người đều là của con trai tao.”

Câu này đâm trúng nỗi đau của mẹ kế, mụ bất chấp thể diện, xông tới túm tóc mẹ Chu.

“Mày tưởng mày là ai? Tưởng Cố gia chúng tao xem trọng hai con cóc ghẻ chúng mày à.”

Tuyệt!

Quá tuyệt!

Đóa hoa trắng mỏng manh tôi đây chỉ biết né qua một bên.

Bố cũng không thèm liếc mắt đến trò hề này, đứng dậy bỏ đi, tôi yên lặng đi theo sau lưng ông.

Hôm nay ông là người khó chịu nhất. Vì không có con trai ruột, ai cũng muốn cố gắng cướp tài sản của ông. Ông chướng mắt tôi, nhưng tôi lại là máu mủ duy nhất của ông. Thế nên ông khắc nghiệt, lại rất thất thường khi đối xử với tôi.

Tôi khẽ khàng gọi: “Bố ơi.”

Bố quay đầu lại, trút giận lên người tôi: “Tôi chỉ cho cô vay tiền học phí năm đầu tiên, còn lại tự lo.”

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu: “Cảm ơn bố.”

9.

Sau khi Trương Bách Văn chuyển khỏi Cố gia, lần đầu tiên sau 2 năm, cậu ta gọi điện thoại cho tôi.

Cậu ta im lặng trên điện thoại thật lâu rồi mới nói: “Tôi thật sự không biết chuyện hôm nay… xin lỗi.”

Lời xin lỗi của Trương Bách Văn như sắp tràn ra ngoài.

Tôi ừ, trong lòng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Tất nhiên cậu ta không biết, cậu ta không cần làm gì cả, chỉ cần giấu mình phía sau, đợi mẹ kế vì cậu ta anh dũng chiến đấu là được.

Trong điện thoại lại là khoảng im lặng dài.

Tôi bỗng nhiên có linh cảm, bước nhanh đến cửa sổ.

Trương Bách Văn đứng dưới lầu, một tay băng bó, ngửa cổ nhìn lên, tầm mắt chạm phải ánh mắt tôi thì vội vàng né tránh.

Tôi định hỏi thăm vết thương của cậu ta, nhưng cuối cùng im lặng cúp máy, kéo rèm lại.

10.

Một con mèo c.h.ế.t được treo trước cửa nhà tôi. Tình trạng con mèo rất thê thảm, bụng rách toạc, chân bị chặt đứt.

Đây là lời đe dọa thầm lặng của Chu Ngạn Lương.

Lần trước hắn mất mặt trước nhiều người, giờ đang điên cuồng trả thù tôi.

Tôi nhờ bên ban quản lý bất động sản chôn con mèo kia đi. Gửi đoạn video giám sát cho Chu Ngạn Lương.

Chu Ngạn Lương trả lời tin nhắn bằng thái độ ngạo mạn: [Tôi làm đấy thì sao? Cô báo cảnh sát thì cũng chỉ có thể phối hợp hỗ trợ. Có ngon thì đi kiện tôi đi.]

Hắn lại gửi cho tôi một video ngắn, gương mặt tôi xuất hiện trong đó.

Chỉ đến khi xé rách mặt thì bạn mới có thể biết gã đàn ông đó ti tiện đến mức nào.

Chu Ngạn Lương gọi điện thoại cho tôi, tôi nghe máy.

Hắn đắc ý nói: “Cô đã xem video chưa? Nếu tôi tung nó lên mạng thì cô xong đời. Cô đừng nghĩ tôi đê tiện. Tôi nói rồi, đều là do cô ép tôi.”

Tôi hỏi thẳng: “Anh muốn thế nào?”

Giọng Chu Ngạn Lương có phần hưng phấn: “Cô không được đi du học! Chuyển 600.000 của bố cô sang cho tôi.”

Hắn lại như đang ban thưởng cho tôi: “Tiền vào tài khoản thì tôi có thể cưới cô.”

Tôi giận quá bật cười: “Chu Ngạn Lương, đầu óc anh không sao chứ? Anh thực sự nghĩ rằng đoạn video do Al tạo ra này có thể đe dọa được tôi à?”

Chu Ngạn Lương tức hộc máu: “Sao không phải thật, tôi nói nó là thật thì chính là thật. Cố Nam Tinh, tôi thấy cô muốn bị nhục nhã trước mọi người nhỉ? Cô không sợ bạn bè, giáo viên của mình nhìn thấy dáng vẻ này của cô à?”

Tôi cười: “Anh đăng đi, muốn đăng thế nào thì cứ đăng thế ấy. Video là thật thì tôi sẽ tống anh vào tù. Nếu là giả, tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng.”

Điện thoại im lặng một lúc lâu, Chu Ngạn Lương đột nhiên bình tĩnh lại: “Cô đúng là ngoan cố.”

Hắn mỉa mai: “Cô giả vờ trước mặt bố cô nhưng thực ra cô hận ông ta đến c.h.ế.t! Còn mẹ kế cô nữa, cô đoán xem tôi biết những chuyện này đến mức nào?”

Tim tôi hẫng một nhịp. Ba năm hẹn hò, Chu Ngạn Lương đã biết rất nhiều về tôi. Bố rất nghi ngờ, nếu để Chu Ngạn Lương đến trước mặt ông ta nói hươu nói vượn… hậu quả không thể tưởng tượng.

Chu Ngạn Lương nói tiếp: “Trước đó tôi nghĩ chúng ta sẽ kết hôn nên không có ý định vạch trần cô. Bây giờ tôi cho cô cơ hội cuối cùng.”

Tôi thở dài: “Anh muốn gì?”

Chu Ngạn Lương dịu giọng: “Anh không muốn gì cả. Anh biết mình không thể thay đổi quyết định của em. Anh chỉ muốn gặp em lần cuối, thời gian và địa điểm do em quyết định. Chỉ cần em gặp anh, anh sẽ không nói gì cả.”

Tôi bình tĩnh: “Được.”

Cúp máy, tôi nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ: Chu Ngạn Lương, giờ là tôi sẽ không buông tha anh.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner