11.
Hai ngày sau, tôi kiệt sức ngồi trong một tiệm thịt nướng.
Chu Ngạn Lương phong trần mệt mỏi chạy đến, nhìn thấy tiệm đông nghẹt người, nói đùa mà mang ý mỉa mai: “Em sợ anh làm gì em đến thế sao?”
Tôi liếc nhìn anh ta. Nếu anh ta không có ý đồ xấu sao lại chú ý ngay đến việc đông người?
Tôi lộ vẻ mệt mỏi nói: “Tôi đã thức trắng hai đêm, giờ cực kỳ buồn ngủ, tìm đại một quán ăn thôi.”
Chu Ngạn Lương nghe vậy thì im lặng ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi vừa ngáp vừa gọi một dĩa thịt nướng. Thịt nạc – mỡ được nướng lên nhanh chóng phát ra tiếng xèo xèo.
Chu Ngạn Lương dùng đũa gắp cho tôi một miếng thịt: “Không ngờ chúng ta lại đến mức này.”
Tôi chống một tay lên đầu, gà gật vì buồn ngủ: “Nghĩ cũng không nghĩ đến nông nỗi này.”
Chu Ngạn Lương kéo kéo khóe môi: “Em thật lạnh lùng, đôi khi anh còn hoài nghi không biết em có thực sự có tình cảm với anh không?”
Tôi cúi đầu uống nước che giấu biểu cảm, ngoài miệng rất tự nhiên trả lời: “Từng yêu, nếu không tất cả những mật khẩu tôi có đã không phải là sinh nhật anh. Ăn xong bữa ăn chia tay này, tôi sẽ đổi mật khẩu lại.”
Hơi thở Chu Ngạn Lương nặng nề hơn, anh ta bỗng đứng lên: “Anh đi lấy cho em ly nước.”
Anh ta tự mình đi tới quầy đồ uống tự phục vụ, liên tục ngoái lại nhìn tôi.
Tôi lập tức cúi đầu giả vờ tập trung xem điện thoại.
Chu Ngạn Lương đặt ly coca trước mặt tôi, căng thẳng đến mức không dám nhìn vào mắt tôi: “Uống đi, coca có thể làm em tỉnh táo hơn, uống xong không còn mệt mỏi buồn ngủ nữa.”
Tôi giả vờ uống một ngụm trước mặt anh ta, sau đó ngã xuống bàn ngủ thiếp đi.
Chu Ngạn Lương lập tức đi tới bên cạnh tôi, khom lưng định đỡ tôi dậy.
Tôi hơi nhúc nhích tay, hất đổ mâm thức ăn và ly xuống đất. Tiếng đồ vật vỡ chói tai thu hút sự chú ý của thực khách và nhân viên phục vụ. Không ít người chú ý đến bên này, một người đàn ông đang cố gắng đưa người phụ nữ bị hôn mê đi.
Mấy người đàn ông, phụ nữ lớn tuổi trong tiệm đứng lên, đi tới cùng nhân viên phục vụ.
Chu Ngạn Lương vội thả tôi xuống, cầm điện thoại tôi chạy ra ngoài.
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng vỗ gọi tôi tỉnh lại, tôi ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn cô.”
Cô ấy quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Có cần báo cảnh sát giùm cô không? Tôi đổi ly nước khác cho cô nhé?”
Tôi giữ cái ly lại: “Không cần, cảm ơn.”
Tôi cúi đầu ngửi, cẩn thận liếm một miếng, nếm được hương vị quen thuộc thì bật cười.
Nửa giờ sau.
Tôi cầm CMND đến ngân hàng kiểm tra số dư, nghe nói 600.000 tệ trong thẻ không cánh mà bay, không khỏi cười thành tiếng.
Bây giờ tôi có thể yên tâm gọi cảnh sát.
Chu Ngạn Lương, anh tiêu đời rồi.
12.
Chu Ngạn Lương bỏ “nước xanh” vào đồ uống của tôi. Tôi giao bằng chứng cho cảnh sát. (Chú thích: Tui tìm lung tung mà vẫn ko hiểu nước này là nước gì, toàn ra thuốc gì đâu không à. Mong mấy bạn thông cảm.)
Hắn nhân lúc tôi “ngủ”, trộm điện thoại của tôi, chuyển toàn bộ 600.000 đó sang thẻ của hắn.
Cảnh sát tìm được hắn, hắn còn nghĩ mình không làm gì sai, hét lên rất tự tin: “Tôi không trộm gì cả. Tôi chỉ chuyển tiền của bạn gái mình, đây là của hồi môn gia đình cô ấy cho nhà tôi. Tôi phạm pháp gì chứ?”
Cảnh sát còng tay hắn lại mà không nói gì thêm. Lúc này hắn mới hoảng hốt: “Đây thật sự là của hồi môn do bạn gái tôi đưa! Các anh gọi điện thoại cho Cố Nam Tinh đi. Tôi muốn giảng hòa, tôi trả tiền lại cho cô ấy.”
Tôi nhìn Chu Ngạn Lương bị đưa lên xe cảnh sát. Chu Ngạn Lương nhìn thấy tôi thì như thấy cứu tinh, gào to: “Nam Tinh! Nam Tinh! Em nói với họ là tiền em cho anh đi. Nam Tinh!”
Tôi nở nụ cười nham hiểm với Chu Ngạn Lương. Cuối cùng Chu Ngạn Lương cũng nhận ra được gì đó, sắc mặt vặn vẹo.
Hắn đập cửa kính xe gào thét.
Tôi nhìn hắn bị nhốt trong xe cảnh sát rời đi ngày càng xa.
13.
Tôi trở về nhà.
Mẹ kế thấy tôi thì hết sức kinh ngạc: “Cô… cô… về rồi sao?”
Giọng nói bà ta cứng ngắc.
Tôi hỏi đầy ẩn ý: “Sao dì ngạc nhiên thế?”
Gương mặt mẹ kế biến sắc, âm hiểm nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhìn bố ngồi trong góc phòng khách, òa khóc: “Bố, Chu Ngạn Lương bỏ thuốc con…”
Tôi khóc lóc kể ngắn gọn lại sự tình.
Bố trầm giọng hỏi: “Con định làm gì?”
Tôi nhu nhược cúi đầu: “Con báo cảnh sát rồi, nhưng không biết nên làm gì nữa.”
Bố nhìn tôi, tức giận: “Không biết phải làm gì thì để cảnh sát xử lý. Nhìn dáng vẻ mất mặt của con đi. Người ta kề dao vào cổ mà còn không biết nên làm thế nào?”
Tôi vâng vâng dạ dạ, “Tiền của bố con đã lấy lại rồi, cảnh sát sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự anh ta.”
Mẹ kế lập tức đứng ra, gượng cười xoa dịu: “Ôi chao, cũng không cần căng thẳng vậy đâu. Tiền lấy lại được rồi thì tha thứ cho cậu ta đi. Chắc chắn cậu ta yêu con lắm nên mới không muốn con đi du học, thành ra làm như vậy.”
Tôi cười khổ: “Dì có biết anh ta cho cháu uống thuốc gì không?”