Tôi đọc tên khoa học của thuốc ra từng chữ một. Mẹ kế sẩy tay làm nghiêng tách trà.
Bố nhìn bà ta chăm chăm. Bà ta phản ứng dữ dội: “Nhìn tôi làm gì? Liên quan gì đến tôi?”
Sao không liên quan chứ?
Tôi cười cay đắng, lúc nhỏ bà ta từng cho tôi uống loại thuốc này, hai người họ công khai làm bậy ngay bên cạnh tôi đang ngủ say.
Bố không nói hai lời, cầm tách trà lên ném vào mẹ kế: “Tôi vất vả như thế này để bồi dưỡng một bác sĩ cho gia đình, bà lại kéo chân tôi.”
Bố tức tối chỉ mẹ kế mắng: “Bà cho rằng không có Cố Nam Tinh thì tiền của tôi sẽ cho Trương Bách Văn à? Giờ tôi nói cho bà biết, mơ đi! Nó không phải con tôi, một đồng tôi cũng không cho nó.”
Những lời này lại không chọc giận mẹ kế.
Bà ta nở nụ cười lạnh lùng, vẻ nắm chắc phần thắng: “Ông không cho Bách Văn thì còn có thể cho ai? Ông không có con trai ruột. Cho Nam Tinh thì sau này cũng thành cho con trai nhà người khác!”
“Bà! Bà!!!”
Bố ôm ngực, nghẹn thở, ngã rầm xuống đất.
14.
Phòng cấp cứu đỏ đèn.
Mẹ kế ban đầu còn hoảng loạn đi vòng quanh, rồi bước chân ngày càng chậm, vẻ mặt dần lạnh lùng.
Một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra: “Tình hình bệnh nhân rất nguy hiểm…”
Mẹ kế ngắt lời ông ấy: “Chúng tôi không cần cứu chữa.”
Bác sĩ kinh ngạc: “Mọi người xác định muốn từ bỏ việc cấp cứu à?”
Tôi lập tức lên tiếng: “Không! Tôi muốn cứu!”
Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt hung hăng của mẹ kế, tôi không hiểu vì sao bà ta chắc chắn bố không sống nổi.
Nhưng tôi biết, tình trạng của bố, chỉ cần chịu cứu thì sẽ không phải c.h.ế.t.
Mẹ kế… hy vọng bố c.h.ế.t.
Bà ta chỉ mũi tôi châm chọc: “Không hổ là dòng loại của ông ta. Ông ta đối xử với mẹ mày như vậy mà lúc này mày còn làm con hiền cháu hiếu.”
Tôi cau mày, siết chặt nắm tay.
Chỉ cần có một người thân bằng lòng ký tên thì bác sĩ sẽ tiếp tục cứu chữa.
Mẹ kế không còn cách nào khác, cười lạnh: “Mày muốn cứu cũng được, tao không bỏ một đồng.”
Mẹ kế nói được làm được, bà ta quay đi, không bao giờ đến nữa.
Tôi lấy tiền du học ra nộp viện phí.
Sau khi đèn cấp cứu tắt, bố được đưa vào ICU, hai ngày sau được chuyển sang phòng bệnh thường.
Tôi luôn túc trực bên giường ông không rời.
Một buổi sáng nọ, bố tỉnh.
Ông nhẹ nhàng chạm tay lên đầu tôi. Tôi ngẩng lên, mặt hốc hác, mừng rỡ nói: “Bố tỉnh rồi!”
Tôi nắm tay ông, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nài nỉ: “Bố tỉnh là tốt rồi, con không có mẹ, không thể không có bố nữa.”
Ánh mắt già nua của bố lay động, ông không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi an ủi.
Sau khi bố tỉnh, không cần tôi thêm mắm dặm muối, ông đương nhiên biết việc mẹ kế từ chối việc cứu chữa cho ông.
Ông vô cùng phẫn nộ: “Đời này bố nuôi bà ta ăn, nuôi bà ta mặc, ngay cả đứa con hoang của bà ta cũng là bố nuôi lớn. Đồ khốn nạn! Dám đối xử với bố như thế!”
Tôi dỗ dành ông vài câu: “Bố đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn. Có lẽ dì cũng bận nên mới không đến.”
Cô giúp việc nhà đã tiết lộ với bố, dạo này ngày nào mẹ kế cũng đi mua sắm cực kỳ vui vẻ.
Bố hoàn toàn thất vọng, cho người đuổi mẹ kế khỏi biệt thự.
Mẹ kế đến bệnh viện làm ầm ĩ, bố đã xuất viện từ sớm, chuyển sang nơi khác tĩnh dưỡng. Ngoài ra ông còn đệ đơn kiện ly hôn với bà ta.
15.
Tôi đến tù thăm Chu Ngạn Lương.
Hắn mặc đồng phục tù nhân, vẻ uể oải, nhìn thấy tôi thì kích động nhào đến cửa sổ: “Nam Tinh! Nam Tinh, cứu anh!”
Tôi cầm điện thoại, Chu Ngạn Lương cũng vội vàng cầm điện thoại lên.
Chu Ngạn Lương lo lắng nói: “Nam Tinh, chính mẹ kế của em đã gợi ý việc dùng thuốc, ngay cả thuốc cũng là bà ta đưa anh. Anh chỉ vì quá yêu em, không nỡ để em ra nước ngoài nên mới làm vậy! Thật đấy! Nam Tinh, anh yêu em! Anh cầu xin em, tha thứ cho anh! Cho anh lá thư bãi nại đi!”
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: “Chu Ngạn Lương, không phải anh yêu tôi. Anh giữ chặt tôi không buông là vì tôi là người phụ nữ tốt nhất mà anh có thể có được trong đời.”
Tôi vạch trần sự giả tạo của Chu Ngạn Lương. Hắn biến sắc, đấm cửa sổ chửi ầm lên: “Con khốn nạn kia! Chờ tao ra ngoài thì mày xong đời!”
Tôi cười chế giễu: “Chờ anh ra ngoài thì mười mấy năm tốt đẹp nhất trong đời anh đã trôi qua. Đến lúc đó nói không chừng anh sống còn khó khăn, anh còn có thể làm được gì?”
Chu Ngạn Lương điên cuồng đập lên cửa sổ cách ly, gào thét: “Tao đã nhờ người kiểm tra, trước khi gặp tao, mày đã tăng hạn mức chuyển khoản trong thẻ ngân hàng. Cố Nam Tinh! Mày cố ý hãm hại tao! Con khốn này! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Tôi cười nhìn anh ta, nói thầm: “Không, tôi chỉ chuẩn bị bẫy thôi, là anh tham lam tự nhảy vào trong.”
Mọi hậu quả mà Chu Ngạn Lương gánh chịu hôm nay đều là do hắn gieo gió gặt bão.
Tôi đã thấy dáng vẻ hăng hái khí phách của Chu Ngạn Lương, cũng thấy dáng vẻ gian trá toan tính trở mặt của hắn, hiện tại nhìn hắn khóc lóc xin tha, cảm thấy nhân sinh thật vô thường.
Chu Ngạn Lương hoàn toàn trở thành khách qua đường trong cuộc đời tôi, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.
Bước ra khỏi nhà tù, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp người tôi ấm áp.