Advertise here
Bạn Trai Muốn Lấy Tiền Du Học Của Tôi

Chương 9



16.

Vụ kiện ly hôn của bố và mẹ kế diễn ra không như dự kiến.

Mẹ kế mời luật sư ly hôn đắt tiền nhất, lên tòa mới phát hiện bố đã sớm đề phòng bà ta về mặt tài sản.

Bà ta chỉ có thể chia mức lương 500 tệ mỗi tháng của bố.

Biệt thự, mọi vật dụng cao cấp trong nhà đều được mua dưới danh nghĩa công ty.

Mẹ kế mất bình tĩnh giữa tòa, gào khản giọng: “Cố Minh Huy! Tôi theo ông 15 năm! 15 năm! Đến một con chó còn có tình cảm! Ông lại đối xử với tôi thế này!”

Mặt bố vô cảm: “Tôi giúp bà nuôi đứa con hoang kia chưa đủ sao?”

Mẹ kế nổi điên, vớ được cái gì thì ném cái nấy: “Mẹ kiếp, đồ khốn nạn, sao không c.h.ế.t sớm đi!”

Mẹ kế điên cuồng trút giận trong tòa. Có lẽ bà ta quên rằng bố tôi là một tên đàn ông có thể dễ dàng vứt bỏ người vợ đầu tiên của mình, bà ta dựa vào gì để cho rằng mình là ngoại lệ?

Kết thúc phiên tòa, bố không thèm liếc nhìn bà ta một lần, bước ra ngoài với sự hộ tống của nhiều người.

“Cố Minh Huy! Cố Minh Huy!”

Mẹ kế khàn giọng gọi tên bố, bỗng nhiên người cứng đờ, ngất xỉu.

17.

Tôi mang một bó hoa loa kèn đến bệnh viện.

Trương Bách Văn đang trông nom trước giường mẹ kế, thấy tôi đến, vội đứng lên: “Chị đến rồi… Chị… cảm ơn chị.”

Trương Bách Văn rất biết ơn tôi vì lần này mẹ kế nằm viện, tôi bỏ tiền túi ra cho Trương Bách Văn vay.

Tôi nhìn mắt Trương Bách Văn đỏ hoe vì thức đêm, ân cần: “Cậu tìm khách sạn nào gần đây ngủ một giấc đi. Đừng để ngã bệnh trước khi mẹ cậu khỏe lại. Vậy thì mẹ cậu không còn ai để dựa vào nữa.”

Trương Bách Văn do dự một lúc, tôi đùa: “Sao hả, không tin tôi?”

Cậu ta lắc đầu, “Vậy em đi thuê phòng nghỉ một lúc. Chị, làm phiền chị.”

Tôi vỗ vai cậu ta, bảo cậu ta đi nhanh đi.

Mẹ kế bị xuất huyết não, nhồi máu não, liệt nửa người, không thể cử động.

Tôi cắm hoa loa kèn trắng vào chiếc bình trước mặt bà ta. Mẹ kế tức giận nhưng chỉ phát ra tiếng ú ớ.

Tôi sửa lại cành loa kèn, tự nói với mình: “Mẹ tôi thích hoa loa kèn nhất, cuối tuần là mẹ mua một bó to cắm trong nhà. Bà luôn không nỡ mua quần áo cho mình nhưng sẵn sàng chi tiền mua hoa.”

Mẹ kế nằm trên giường nhìn tôi cảnh giác. Lúc này bà ta không thể cử dộng, cũng không thể nói chuyện, càng không có người bảo vệ. Giống như cá nằm trên thớt mặc người xử lý.

Tôi ngồi ở mép giường, cúi đầu nhẹ nhàng gọt táo. Con dao gọt hoa quả sắc bén lướt qua, từng vòng vỏ táo đỏ rơi xuống.

Mẹ kế sợ hãi nhìn con dao trong tay tôi chăm chăm.

Tôi nhận ra, giơ dao lên với bà ta: “Bà sợ cái này?”

Bà ta oán hận nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cắt một miếng táo, nói: “Bà sợ là phải. Bà không biết từ nhỏ tới lớn tôi đã muốn đâm con dao này vào người bà không biết bao nhiêu lần.”

Tôi dùng dao cắm miếng táo đút vào miệng mẹ kế. Bà ta mím môi không ăn.

Tôi không ép, đặt dao xuống, tựa như người bạn cũ ôn chuyện: “Lúc trước bà dan díu với chồng của bạn thân có nghĩ đến kết cục hôm nay không?”

Mẹ kế nhìn tôi vẻ dữ tợn, ú ớ mấy tiếng.

Tôi thì thầm vào tai bà ta: “Người đàn ông mà bà phí hết tâm tư giành giật sau khi biết bà bị ung thư thì đã lên kế hoạch bỏ rơi bà.”

Mẹ kế tỏ vẻ không hiểu.

Tôi cười nói: “Đương nhiên là bà không bị ung thư, chẩn đoán là do tôi làm giả.”

Mẹ kế giận dữ kêu a a, nước bọt chảy ròng ròng xuống khóe miệng.

Tôi dịu dàng lau nước bọt cho bà ta, “Năm đó bà ly hôn, hai mẹ con không nơi nương tựa, mẹ tôi tốt bụng đón bà về. Mẹ tôi nằm trên giường bệnh, người bạn thân lại vội vàng dan díu với chồng mình.”

Tôi hận mụ ta, hận đến c.h.ế.t.

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc mẹ nằm trên giường bệnh, mẹ kế nắm tay bố bước vào, cố tình khiêu khích mẹ tôi: “Thục Phương, cô yên tâm, cô đi rồi tôi sẽ chăm sóc tốt chồng con cô.”

Mẹ bị mụ ta kích thích, bệnh tình chuyển biến xấu nhanh chóng.

Hiện giờ, đến lúc tôi báo thù.

Tôi từng chữ kích thích mụ ta: “Người ta thường nói, trước giường bệnh không có con hiếu thảo, Trương Bách Văn có thể xem như ngoại lệ đi. Tôi thấy tội nghiệp cậu ta, sắp phải thi lên cao học thì lại bị người mẹ bại liệt như bà kéo chân, thật vất vả.”

Mẹ kế kêu ơ ơ, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.

Giọng điệu tôi luyến tiếc: “Bách Văn cũng xem như vô dụng rồi, bây giờ cậu ta không thể đi học, vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho bà. Nếu ngày nào đó bà c.h.ế.t, cậu ta sẽ mất cả người lẫn của. Nói không chừng sẽ gánh món nợ khổng lồ cả đời không thể gượng dậy nổi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner