Advertise here
Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu

Chương 66



Hai chân Lạc Hy mềm nhũn, cô không hiểu sao bỗng dưng Lâu Kiêu lại hứng tình mãnh liệt như vậy, giọng nói thốt ra mang theo ấm ức nức nở mềm mại và yếu ớt:

– Kiêu… ưm, đừng lớn nữa, căng quá, sẽ rách mất.

– Dù lớn thêm bao nhiêu, miệng nhỏ của em cũng sẽ ngậm được hết.

– Không… đau…

Hông hắn đỉnh vào thật sâu, thanh âm khản đục:

– Là đau hay sướng?

Cô im lặng không đáp, đau sướng đan xen khiến cho cô không nói thành lời.

Ở bên dưới huyệt nhỏ bị nhồi thúc đến đáng thương, khó khăn ngậm vào nhả ra một thân gậy to lớn, dòng khoái cảm càng nhiều lại càng siết chặt hơn, từ cửa động đồng thời tuôn trào ra nước dịch, bị dương vật thô lớn đâm vào văng ra tung tóe, chảy xuống ga trải giường sạch sẽ.

Lâu Kiêu mỗi lần lâm trận làm tình, đều sẽ giống như con ngựa hoang chẳng thể thuần hóa. Hắn càng làm thì càng hung hãn.

Nhưng đêm nay… dường như lại càng mãnh liệt hơn!

Quy đầu cực đại đỉnh, chạm đến tử cung yếu ớt.

Cổ Lạc Hy bị làm tới sắp phát điên, cô giống như sắp không thở nổi. Nức nở đẩy cơ ngực rắn chắc của hắn.

– Kiêu…

Mặc cho cô nức nở. Hắn nắm lấy chân cô gác lên vai, một bên đỉnh hông làm cô thật mạnh, một bên nghiêng đầu hôn lên nơi cổ chân duyên dáng của Cổ Lạc Hy.

Động tác càng sắc tình.

Bụng nhỏ cô trừu run, mỏi đến cực hạn. Hai tay nắm chặt lấy ga giường, gắt gao siết lại. Cả người không ngừng lắc lư kịch liệt theo từng động tác ra vào hung hãn của người đàn ông.

Đạt đến cao trào, từ bên trong có thứ gì đấy tuôn ra! Cổ Lạc Hy không khống chế được hét lên:

– Á ưm.

Lâu Kiêu thả dần tốc độ, khắp người đã rịn ra lớp mồ hôi óng ánh ướt át.

Lạc Hy vẫn còn đang ở dư vị cao trào chưa hòa hoãn, nơi hốc mắt xinh đẹp dần nóng lên, dáng vẻ hiện tại này của cô ngược lại cực kỳ câu người.

Hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm:

– Lạc Hy, dáng vẻ yêu tinh này của em chỉ được mỗi mình anh nhìn! Hiểu không?

Cô vòng cánh tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi hơi giương lên thở dốc, cũng giống như là muốn hắn hôn.

Hắn cười cười, cảm thấy biểu cảm thực sự đáng yêu! Vì vậy… lần nữa hôn môi cô, đồng thời động tác dưới háng lại nhanh hơn.

Trong khoang miệng hắn, Lạc Hy ư ử nức nở vài cái!

Đỉnh sâu hơn mấy chục lần. Hắn rút dương vật thấm đẫm mật dịch ra, nhìn dòng nước không còn thứ cản lại liền chảy xuống giường nhếch môi cười.

Hắn ôm người cô ngồi dậy, dụ dỗ:

– Bé cưng, ngồi lên nó tự mình nhún!

Lạc Hy mê đắm trong sắc tình. Lại có chút lúng túng khi mà nghe hắn nói, má cô đỏ bừng nhìn xuống thứ vẫn đang còn sưng cứng ngạo nghễ muốn được xoa dịu.

Cô mím môi, dè dặt: – Em… em không biết!

– Không sao, anh sẽ dạy.

Cổ Lạc Hy tự mình ngồi xuống, dương vật sau khi đã nhiễm nước dịch liền đi vào một cách dễ dàng. Bị trướng, Lạc Hy hé miệng thở dốc. Hai tay vòng sang ôm cổ hắn.

Lâu Kiêu mỉm cười:

– Giỏi lắm, nhấp mông đi em!

Nghe những lời chỉ dạy của hắn, da mặt cô nóng hôi hổi, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng. Lạc Hy chậm rãi nâng mông hạ xuống, nơi mẫn cảm lại tiếp tục ngậm vào phun ra dương vật lớn.

Cổ Lạc Hy khá thích tư thế này, bởi cô có thể tự điều chỉnh tốc độ ra vào, làm mình thoải mái.

Đôi tay nóng bỏng nương theo da thịt dọc theo sống lưng đưa đến trước ngực, dừng lại xoa bóp đảo quanh đầu vú hồng, nghe tiếng cô kêu rên, hắn nặng nề mút cắn cánh môi cô. Dường như cảm thấy tốc độ không đủ, hai tay hắn bắt lấy đôi mông thịt, dùng lực đỉnh mạnh.

– Á.

Cổ Lạc Hy bị dương vật đỉnh vào khiến da đầu tê dại, cổ ngưỡng cao, hé miệng thở.

Lâu Kiêu cúi xuống, há to miệng ngậm lấy bầu ngực hàm răng khe khẽ cắn vào núm vú, âm thanh mút mát chùn chụt kích thích khắp người của Cổ Lạc Hy, một trận tê dại lan tỏa cả cơ thể.

Lạc Hy đuối sức mềm mại ngã vào lồng ngực hắn.

Thân thể cô bấy giờ hồng hào quyến rũ thấm ra một tầng mồ hôi, thấm ướt cả mái tóc dài.

– Lâu Kiêu… em mệt!

Hắn khẽ hôn vào má cô, đồng thời đỉnh sâu:

– Ngoan, một chút nữa. Anh sắp bắn rồi!

Một tư thế, hắn có thể ra vào hơn mười mấy phút! Lúc cô cứ nghĩ đã kết thúc Lâu Kiêu chợt lật người cô lại. Lạc Hy bàng hoàng, phía sau hắn mềm mỏng dụ dỗ tiếp tục làm thêm.

– Tư thế cuối!

Lâu Kiêu kéo mông cô lại nâng lên vểnh cao. Hắn hạ người xuống, đỡ gậy thịt ương ngạnh đến trước cửa ướt át, từ đằng sau đâm vào trong cơ thể cô. Một tay to lớn đùa nghịch bầu ngực của cô, tay còn lại không ngừng bóp vào vòng eo thon nhỏ thúc vào.

Hông đưa đẩy không gián đoạn.

Cổ Lạc Hy phủ phục, nằm bò trên giường. Khoái cảm mảnh liệt kéo đến khiến cô mất hồn, trong nháy mắt cô liền ngoan ngoãn phối hợp, để hắn ấn eo xuống ra vào mạnh mẽ. Mông thịt bị va chạm dữ dội lằn lên một mảng đỏ.

Hắn làm như không biết mệt, sức lực dồi dào làm cô chịu đừng không nổi, nức nở xin tha.

– Kiêu… đủ rồi!

– Sắp rồi bé cưng.

Mỗi lần người đàn ông đâm mạnh vào, khoái cảm lại dâng trào cuồn cuộn, Lạc Hy khóc lóc kêu lên không nhịn được liền mắng chửi hắn.

– Đồ già lật lọng… Á ưm, sắp của chú là đến khi nào?

– Miệng trên còn mắng được, đồng nghĩa miệng bên dưới vẫn có thể làm tiếp.

Lạc Hy lắc đầu nguầy nguậy:

– Không, em… em chịu thua, chú mau ra đi!

Lâu Kiêu cúi đầu. Gặm nhấm hôn, liếm dọc trên sống lưng cô, hơi thở hắn nóng bỏng phả vào da thịt nhẵn mịn. Lực dưới háng không giảm trái lại càng gia tăng thêm.

– Bé cưng, phải xin anh thế nào? Hửm.

Mặt cô vùi vào gối, miệng rên ư ử, nức nở nũng nịu:

– Ông xã…

– Ông xã em thế nào?

– Mau… bắn cho em đi!

Khóe môi mỏng người đàn ông cong cong, giữ eo cô đưa đẩy khoảng hơn mười mấy phút rồi gầm lên bắn toàn bộ vào bên trong cô. Cả người Lạc Hy run lên lẩy bẩy, cảm nhận dòng tinh dịch nóng như nung rót vào cơ thể.

Hai mắt cô lim dim, xụi lơ nằm trên giường.

Lâu Kiêu thở hổn hển, gương mặt điển trai vẫn chưa tan đi màu sắc dục, hắn nằm lên người cô, khẽ cưng chiều hôn lên bờ vai gầy.

Lạc Hy mệt tới độ không còn chút sức lực nào miệng cô thều thào mắng:

– Đồ… đáng ghét!

– Không phải em cũng rất hưởng thụ hửm?

– Tránh ra đi!

Hắn hôn mạnh lên lưng cô chầm chậm ngồi dậy. Rút dương vật ra khỏi người cô, ngay lập tức một lượng lớn nước dịch hòa quyện vào tinh dịch chảy ra. Nhớp nháp dính vào đùi cô.

Lâu Kiêu bế cô nằm lại, Cổ Lạc Hy bất mãn liền vung chân đạp vào vai hắn.

– Tránh ra, em muốn ngủ!

Bàn tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào bụng hơi căng của cô vuốt ve.

– Tắm rồi ngủ em.

Cổ Lạc Hy phớt lờ… cô lật người mặc kệ thân thể còn đang nhớp nhúa, nhưng chưa kịp ngủ Lâu Kiêu đã bế cô lên đi về hướng phòng toilet. Cô nhíu mày vừa định mở miệng môi đã bị hắn cắn mút.

Những gì muốn nói cứ thế bị nụ hôn của hắn cản lại.

Tắm táp qua một lượt, Lâu Kiêu liền bọc khăn bế Lạc Hy ra bên ngoài, mở tủ lấy chiếc váy khác sạch sẽ mặc vào cho cô. Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, hắn mới bồng cô tới giường, nhẹ nhàng vỗ về thả cô nằm lên:

– Ngủ đi em.

Cổ Lạc Hy chu môi, hắn cười cúi xuống hôn lên vuốt má cô.

– Bé cưng ngủ ngon!

Mí mắt Lạc Hy nặng trĩu nhắm lại chừng một chút đã đi vào giấc ngủ. Hắn nhẹ nhàng chỉnh đèn, xác định cô đã ngủ say, liền đứng dậy cầm theo chiếc di động ra khỏi phòng.

Mãi đến gần sáng, Lâu Kiêu mới quay lên phòng kéo ôm cô vào lòng, chìm vào giấc ngủ.

_________________

Cổ Lạc Hy thức giấc đã rơi vào buổi trưa… lúc cô tỉnh thì người bên cạnh đã rời đi từ sớm. Lạc Hy cựa mình xoa cổ.

Ngồi một lúc Cổ Lạc Hy mới xuống giường vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Khi cô xuống tầng. Cả gian nhà cũng chỉ có thấy mỗi thím Hạnh, Cổ Lạc Hy chầm chậm tới dịu dàng gọi

– Thím Hạnh!

– Ôi, Lạc Hy tỉnh rồi hả? Con ăn cơm luôn nhé.

– Vâng, mà chú Kiêu đâu rồi ạ?

– Cậu Kiêu lúc sáng đã rời đi, biểu với thím là có việc, dặn thím là để con ngủ, khi nào dậy thì dọn cơm cho con ăn.

Cổ Lạc Hy mỉm cười nhè nhẹ, gật đầu:

– Vâng.

– Vậy con ngồi đi, thím dọn cơm.

Cô mim mím đôi môi ngồi vào trong bàn, thím Hạnh nhanh chóng vào bếp bưng đồ ăn ra.

Cả ngày Lạc Hy cũng chỉ ở nhà, còn Lâu Kiêu thì mất hút, hắn có nhắn tin thông báo cho cô đi xử lý công việc, có thể rằng buổi tối muộn mới quay về. Nuông chiều xem cô như trẻ con mà dặn dò một vài thứ rất kỹ càng.

Cô đọc xong tin nhắn thì trả lời lại một chữ “Vâng” là tắt máy song tiếp tục ngồi ở phòng khách đọc sách…

_______________

Tang lễ của Bạch Băng được diễn ra không lớn. Phần lớn người đến chia buồn đều không thể nào tin Bạch Băng đã qua đời.

Hôm nay… tinh thần của Bạch Hiển Minh nhìn chung cực kỳ sa sút, suốt buổi anh ta chỉ tiếp một vài người còn lại đều ngồi cạnh quan tài của em gái.

Thuộc hạ của anh ta nhìn mà không khỏi nặng nề và đau xót. Xuyên suốt, đều phụ Bạch Hiển Minh lo liệu chu toàn cho tang lễ.

Đang đứng đón khách đồng thời tiễn khách chợt cậu ta nhìn thấy gì đấy, ngay sau đó nói nhỏ với tên bên cạnh rồi bước vào trong đi đến hướng Bạch Hiển Minh nói thầm.

– Anh Bạch, Joyce cùng người của anh ta mang hoa đến.

Bạch Hiển Minh gật đầu rồi đứng dậy, lúc anh ta rảo bước đi ra thì Joyce cũng bước đến gần.

Joyce trong bộ âu phục đen nghiêm trang lên tiếng:

– Không cần phải đề phòng tôi như vậy. Tôi đến chia buồn.

– Cảm ơn anh, anh vào trong đi!

Joyce bước vào, một người bên Bạch Hiển Minh bước đến, cẩn thận đưa cho Joyce một bông hoa trắng tinh, Joyce nhận lấy song nhẹ nhàng đặt xuống trước quan tài của Bạch Băng, biểu cảm nghiêm trang khẽ cúi đầu.

Bạch Hiển Minh nhìn di ảnh em gái, nặng nề lên tiếng:

– Cảm ơn anh đã đến.

– Dù cho tôi và cậu có xảy ra chút chuyện, nhưng mà tôi cũng không mong, điều này xảy ra với Bạch Băng đâu.

Bạch Hiển Minh gắng gượng chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Ở bên trong thêm một lúc, Joyce cáo từ ra về, vừa rồi Joyce để ý dường như không thấy lão Hộ có mặt, nghe ngóng cả buổi sáng cũng chả thấy lão. Đến cả thuộc hạ lão cũng thế.

Đúng thật buồn cười…. Bạch Băng cũng là người của tổ chức, ấy vậy mà lúc chết người thu nhận lại chẳng ghé qua sao?

Lúc đi ra, Joyce vô tình trông thấy bóng người quen! Lưu Hạo rảo chân bước đến cúi đầu.

– Anh Joyce.

Joyce liếc mắt thấy gánh hoa thì nhíu mày:

– Của thằng Kiêu sao?

– Vâng, anh Kiêu nói không ghé nhưng có bảo chuẩn bị hoa gửi đến.

– Thằng Kiêu đâu rồi?

– Anh Kiêu đang ở căn cứ xử lý công việc thưa anh.

Joyce gật gù:

– Ừ, cậu vào đi, anh có chuyện đi trước.

– Vâng, em chào anh.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner