Advertise here
Đồng An An

Chương 12



Mặt ta càng nóng hơn, cảm giác cả người đều bốc cháy.
“Cũng không đến mức vậy… Nhưng sao hôm nay chàng lại chuốc say lão Phan Phú Quý?”
Triệu Đắc Thiên nhướng mày: “Không chuốc say ông ta, làm sao moi được lời thật? Lỡ tờ bán thân kia là
giả thì sao?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Không ngờ chàng cũng có đầu óc đấy.”
Hắn nhún vai: “Cẩn thận vẫn hơn. Nhưng nghe những gì hắn lảm nhảm, có lẽ thực sự là cha nàng. Nàng có
hận hắn không? Sau này định làm sao?”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Nói là hận thì cũng không phải, mà nói thân thiết thì cũng chẳng có.
Ta chẳng có chút ấn tượng nào về ông ấy cả, thôi thì cứ coi như thân thích bình thường mà đối đãi.”
Năm đó ông ta bán ta vào nhà họ Tiền, nhưng lời ông ta nói không hẳn là sai.
Một gã đàn ông không ra gì, một đứa con gái nhỏ, một trận đại hạn, nếu không bán ta đi, có lẽ cả hai cha
con đều chết đói rồi.
Năm đó, số người chết đói nhiều không kể xiết.
Có những chuyện trên đời không thể tính toán rạch ròi, nghĩ mãi cũng chẳng được gì.
Thôi thì làm kẻ hồ đồ một lần, cứ vậy mà sống tiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lão già Phan Phú Quý tỉnh rượu, lén kéo ta ra giàn mướp, thần thần bí bí nhét vào tay
ta một tấm ngân phiếu năm mươi lượng bạc.
“Hỷ Nhi, con cất kỹ đi, ngàn vạn lần không để nhà chồng biết. Hôm qua ta cố tình giả say, nghe lỏm được họ
đối xử với con cũng tạm được, nhưng lòng người khó đoán, con phải giữ chút phòng bị.”
Ta: “…”
“Hôm qua ông giả say?”
“Không giả say lảm nhảm vài câu, làm sao khiến bọn họ lơ là cảnh giác?”
Ta: “…”
Trời ơi, cái thế đạo này còn có thể sống nổi không? Sao ai cũng thông minh hết vậy, chỉ có mình ta thật thà
như một con ngốc?
Hôm qua lão khoác lác, nói có mỏ khoáng, làm ta tưởng ông ta là phú ông giàu cóHóa ra chỉ là một cái mỏ nhỏ, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Bán mỏ xong, lão nhận được hai trăm lượng bạc, định lên trấn tìm cơ hội làm ăn.
Ban đầu, ta không định nhận bạc của lão.
Nhưng đúng lúc ta định từ chối, trí nhớ chợt lóe lên một mảnh ký ức mơ hồ—
Lúc nhỏ ta từng nghe nói, lão là kẻ ham cờ bạc.
Hai trăm lượng, đủ sống an nhàn đến cuối đời, nhưng nếu lão mang đi đánh bạc, sợ rằng chẳng mấy chốc
sẽ bay sạch.
Nghĩ đến đây, ta lập tức thay đổi chủ ý, nhanh tay nhận lấy tấm ngân phiếu, giấu vào trong áo.
Ta hạ giọng hỏi lão: “Số bạc còn lại ông cất đâu rồi?”
Lão sửng sốt, tay vô thức sờ vào ngực áo: “Đương nhiên là mang theo bên mình, ta sợ mất.”
Ta ra tay cực nhanh, giật phăng tất cả ngân phiếu trong ngực lão.
“Ông nợ ta, biết chưa? Ông cũng thấy rồi đấy, nhà chồng ta nghèo rớt mồng tơi, chồng ta bán đậu hũ thì
kiếm được bao nhiêu chứ? Thế này đi, số bạc này ta giữ trước, nếu xài không hết sẽ trả lại, ông thấy sao?”
Lão già suýt khóc đến nơi: “Hỷ Nhi, sao con lại là loại người này hả?”
Ta bĩu môi: “Ông đã cưới vợ sinh con chưa?”
“Chưa, chỉ từng có một đoạn phong lưu với Thôi quả phụ.”
“Vậy có nghĩa là sau này ông phải dựa vào ta để dưỡng lão?”
“Nhưng con còn chưa nhận ta làm cha!”
“Cha, chuyện này cứ quyết vậy đi.”
Lão nghe tiếng “cha” kia, mừng đến suýt chảy nước mũi.
“Được được! Nhưng mà Hỷ Nhi, con phải đưa ta hai mươi lượng trước, ta cần lên trấn mua nhà ở.”
Ta nhướn mày, hất cằm về phía trong nhà: “Chuyện này dễ thôi. Phu quân con ngày nào cũng lên trấn bán
đậu hũ, con bảo chàng giúp cha tìm nhà là được.”
Lão già thở dài lủi thủi rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cả đời ta lăn lộn, nổi tiếng là tiểu nhân gian xảo, sao lại
sinh ra một đứa con gái còn giảo hoạt hơn cả ta?”Sáng nay, Triệu Đắc Thiên làm năm thùng đậu hũ, trong lúc ăn sáng, lão già Phan Phú Quý ngồi rảnh rỗi,
bắt đầu bĩu môi chê bai con rể.
“Nhìn ngươi đúng là kẻ đầu óc ngu si, đậu hũ chỉ có mấy thùng này, mấy tửu lâu kia lấy hết là xong, còn cần
phải gánh ra phố rao hàng?”
“Nhạc phụ nói chí phải.”
“Ngươi phải mở xưởng, thuê người làm những việc nặng như xay đậu, nấu đậu, không thể để con gái ta
phải vất vả!”
“Tiểu tế tuân lệnh.”
“Ngươi còn non trong chuyện làm ăn lắm.”
“Mong nhạc phụ chỉ giáo thêm.”
Triệu Đắc Quán ngồi bên cười trộm.
Ta cũng không nhịn được cười thầm trong bụng.
Hầy, lão già này dù có ba hoa đến đâu, vẫn có chỗ đáng tin đấy chứ?
Lão già Phan Phú Quý cắn mạnh một miếng mướp tươi, suốt cả buổi sáng bị ta làm mất hứng, cuối cùng
cũng tìm được chỗ trút giận lên chàng rể ngoan ngoãn.
Quê nhà ta ở trấn Thanh Thủy, châu Yến, cách trấn Đào Nguyên bốn mươi dặm.
Cha ta, Phan Phú Quý, là kẻ vô công rồi nghề nổi danh trong thôn, suốt ngày chỉ thích lang thang nhàn rỗi,
thế nhưng trời sinh miệng lưỡi ngọt như mía lùi, năm đó thế mà lại dụ dỗ được cô nương xinh đẹp nhất
mười dặm tám thôn gả cho mình.
Chỉ tiếc mẹ ta bạc mệnh, thành thân chưa được năm năm thì bệnh qua đời, để lại hai cha con ta nương tựa
lẫn nhau.
Do quê cũ không còn thân thích gần gũi, những họ hàng xa cũng chán ghét cha ta đến tận xương tủy, nên
lần này, ông quyết tâm bám rễ tại trấn Đào Nguyên.
Triệu Đắc Thiên làm việc vô cùng hiệu quả, chưa đầy hai ngày đã bỏ ra mười lăm lượng bạc, tìm được cho
ông một căn nhà ưng ý.
Ngôi nhà không lớn, nằm ở rìa trấn, chỉ mất hai chén trà thời gian là có thể từ đó về thôn Đào ThủyÔng ấy cũng không phải dạng tầm thường, vừa mới lang thang một ngày ở trấn Đào Nguyên, liền kiếm
được ba tửu lâu đặt hàng mỗi ngày thêm ba thùng đậu hũ của nhà họ Triệu.
“Không ngờ, cha nàng cũng khá lợi hại đấy.”
Sau bữa tối, Triệu Đắc Thiên kéo nước từ giếng, ta dùng xơ mướp rửa bát, hắn bất giác cười nói.
Ta cũng bật cười theo: “Mèo có mèo đạo, chó có chó đạo mà.”
“Nói gì mà khó nghe vậy? Dù sao cũng là cha ruột của nàng.”
Bỗng, hắn thấp giọng: “Phải rồi, hôm nay nhà họ Tiền bị cháy, mười mấy gian phòng bị thiêu rụi, nghe nói
còn có người bị thương.”
Ta ngẩn người: “Ý chàng là…?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner