“Vậy thì là vì cái gì?”
Triệu Đắc Thiên có vẻ không muốn nhắc đến người phụ nữ kia.
Nhưng thấy ta khăng khăng muốn biết, hắn chỉ có thể thở dài, thấp giọng kể lại:
“Nhà ta đưa ba lượng sính lễ cưới nàng ta vào cửa. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, nàng ta đòi thêm
mười lượng bạc, nói sợ sau này tất cả tiền bạc trong nhà sẽ đổ hết cho tam đệ ăn học.”
“Ta không đồng ý, nàng ta liền gây sự, còn cào rách mặt ta. Mẹ, tam đệ và tiểu tử kia nghe thấy liền
đến khuyên giải, nàng ta lại lăn ra đất ăn vạ, nói cả nhà ta đều bắt nạt nàng ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, nàng ta chửi rủa rồi ôm bọc hành lý bỏ đi. Sau này ta nghe nói, nàng ta đã làm trò đó với bốn,
năm nhà khác rồi.”
Ta há hốc mồm, cạn lời: “…Chẳng phải là chuyên đi lừa tiền sính lễ sao?”
Ta từng nghe một vở diễn trên trấn, kể về một tên trai lơ chuyên lừa gạt những quả phụ có tiền, ba
năm lừa được hai trăm lượng bạc.
Sau khi bị lật tẩy, hắn bị buộc hoàn trả toàn bộ số tiền, còn bị đánh bốn mươi gậy, ngồi tù mấy năm.
Đường đường là một con người, có tay có chân, không chịu làm ăn lương thiện, lại suốt ngày đi lừa
đảo kiếm chác.
Những kẻ như thế, có đánh chết cũng đáng!
Nhà họ Triệu nghèo đến vậy, nàng ta còn mặt dày đến gạt đi ba lượng bạc, lừa được tiền thì coi như
xong, lại còn bôi nhọ hai đệ đệ của chồng, đúng là đáng khinh bỉ đến cực điểm.
Đặc biệt là Đắc Vạn, đường đường là một thư sinh, sau này còn phải bước lên con đường khoa cử.
Nếu thanh danh bị hủy hoại, vậy còn làm quan thế nào đây?
Nghĩ đến đây, ta càng căm ghét nữ nhân kia đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, suy cho cùng…
Chuyện này xem ra cũng là may mắn cho ta!
Nhà họ Triệu, mỗi người một vẻ:
Mẹ chồng tuy miệng lưỡi bén nhọn, nhưng lòng dạ ấm áp.
Nhị ca chăm chỉ, chịu thương chịu khó.
Đắc Vạn thông minh, học hành đỗ đạt.
Đắc Quán tuy ham chơi, nhưng lại có tài khéo tay bẩm sinh.
Dù bây giờ cuộc sống vẫn còn khó khăn, nhưng từng ngày trôi qua đều thấy tương lai sáng sủa hơn.
Cổ nhân có câu: “Nghèo không bám rễ, giàu chẳng truyền ba đời.”
Chỉ cần không ngại đổ mồ hôi, chỉ cần cả nhà một lòng một dạ, thì chẳng có bức tường nào không chống đỡ nổi, chẳng có cửa nhà nào không dựng lên được.
06
Quý Khách Lai Hỷ làm ăn ngày càng phát đạt.
Đừng nhìn cha ta lẻo khẻo, mặt mày gian xảo, lão có một cái miệng khéo đến mức từ quan lớn, dân
quê, cho đến cô nương, bà lão—chỉ cần bước vào quán ăn một lần, ai ai cũng khen lão nhiệt tình.
Điều buồn cười nhất là… ngay cả Tiền tài chủ cũng trở thành khách quen của quán!
Cha ta, miệng cười toe toét, hễ thấy Tiền tài chủ là vỗ vai gọi huynh xưng đệ, lại còn giả bộ quan tâm:
“Lão Tiền, biệt viện mới của huynh xây xong chưa? Vết bỏng ở chân cũng lâu rồi, sao vẫn còn khập
khiễng thế?”
Tiền tài chủ mặt lúc trắng lúc xanh, cố nặn ra một câu: “Lang trung bảo sắp khỏi rồi.”
“Thế thì tốt quá! Hôm nay có cá sông xào cay tươi ngon, làm một phần chứ?”
“Lang trung dặn phải kiêng kỵ…”
“Ôi dào, người sống chỉ có một đời, ăn uống có gì mà phải kiêng? Ta nói thật nhé, có vài lang trung y
thuật chẳng ra sao, chỉ biết đổ lỗi cho bệnh nhân không kiêng kỵ. Ngày mai ta giới thiệu một vị thần y
cho huynh!”
“…Vậy thì mang lên một phần, thêm một bình rượu ngon!”
Cha ta khoái trá: “Rượu trúc diệp thanh bí truyền từ kinh thành, khắp trấn Đào Nguyên chỉ ta mới có!
Giá hơi đắt một chút, mười lượng bạc một bình, huynh xem hôm nay có duyên thế này, không say
không về nha!”
Thực ra, làm gì có cái gọi là ‘bí truyền trúc diệp thanh’ nào!
Đó chẳng qua là rượu lão tự pha, trộn lẫn rượu đục, nước giếng cùng một ít dược liệu bí ẩn, chuyên
dùng để đối phó Tiền tài chủ.
Rượu này, mùi thơm ngào ngạt, nhưng uống lâu ngày sẽ tổn hại nguyên dương của nam nhân.
Ta cảm thấy thủ đoạn của cha quá đê tiện, nhưng lão lại không cho là vậy, còn cười hiểm ác: “Xem lão
dê già đó sau này còn dám ức hiếp con gái nhà lành nữa không!”
Ta cau mày: “Cha không sợ hắn tìm cha trả thù sao?”
Cha ta hừ lạnh một tiếng: “Tên rùa đen đó nếu không muốn thành trò cười của cả trấn, cứ việc tìm ta!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn làm sao biết được là ta giở trò? Hai huynh đệ ta bây giờ là ‘bạn
rượu’ thân thiết lắm đấy!”
“…”
Nói thật, ta căm hận Tiền tài chủ đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc còn ở Tiền gia, ta có hai tỷ muội thân thiết—một người sau khi bị hắn làm nhục đã nhảy giếng tự
vẫn, một người cắn răng không chịu khuất phục, liền bị bán cho một lão góa bụa vừa lùn vừa xấu trong
trấn. Nô tỳ cũng là con người, cũng có cha mẹ, có máu có thịt!
Nhưng trong mắt Tiền tài chủ, chúng ta không khác gì súc vật!
Cha ta năm đó bán ta thông qua quản gia của Tiền gia, nếu Tiền tài chủ không nhận ra bộ mặt thật của
cha, vậy thì…
Coi như ác nhân gặp ác nhân đi!
Từ khi quán ăn khai trương, nhà ta không còn cần Triệu Đắc Thiên gánh đòn gánh ra trấn bán đậu hũ
nữa.
Cha ta thuê người đánh xe đến thôn Đào Thủy mang đi hơn chục thùng đậu hũ mỗi ngày—ba bốn
thùng để dùng trong quán ăn, còn lại phân phối đến các tửu lâu, hậu viện nhà giàu.
Do nhà bếp quá nhỏ, Triệu Đắc Thiên dựng một căn lều trong sân để làm xưởng đậu hũ.
Ban đầu, một mình hắn vẫn xoay sở được, nhưng đến cuối tháng Mười, hắn dần bận không xuể, đành
phải thuê thêm mấy thím hàng xóm đến giúp.
“Sao phải thuê người? Ta có thể giúp mà.”
Trời mười tháng ở quê rất lạnh, cuối giường lạnh như băng, ta kéo mền của Triệu Đắc Thiên xích lại
gần tầm tay ta chạm được hắn.
Triệu Đắc Thiên đắp tấm chăn mới ta may cho, trong lòng thoải mái lại có chút bất mãn, liếc ta một cái:
“Nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, giữ gìn sức khỏe.”
Từ khi hắn biết ta từng bị Tiền gia đánh đến suýt chết, hắn không bao giờ để ta làm việc nặng.
Thực ra, chuyện đó đã qua mấy tháng, ta thấy cơ thể mình từ lâu đã khỏe mạnh rồi.
Nhưng hắn vẫn không tin: “Phụ nữ thân thể quý giá, trời lại lạnh, không thể chủ quan được.”
Thế mới nói, ta lại phát hiện thêm một ‘sở trường’ khác của Triệu Đắc Thiên—đó là ‘mồm quạ đen’!
Bởi vì chỉ vài ngày sau, ta thực sự bị cảm lạnh…
Bệnh nặng rồi mới thấy ai thực lòng lo lắng!