Advertise here
Khi Anh Trai Tôi Nghĩ Tôi Là Con Gái Nuôi

Chương 2



Tôi bật cười vì tức:

“Tôi sợ lạnh thì không được à? Cũng chẳng phải cô chưa từng sai bảo tôi như người hầu trước đây?”

Mặt Từ Sa Sa đỏ lên, giọng điệu cay cú:

“Bây giờ khác rồi! Cô cũng hưởng phúc đủ rồi nhỉ? Số tiền này đáng lẽ phải để dành cho cháu trai tôi! Tôi còn chưa bắt cô trả lại đâu, đã là rộng lượng lắm rồi!”

Bố tôi không thay đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi gõ lên bàn:

“Còn điều kiện cuối cùng?”

Nhìn thấy thái độ của bố tôi, Từ Sa Sa như thể đã nhận được giấy thông hành vào nhà họ Giang, liền chỉnh lại giọng nói, nghiêm túc đưa ra điều kiện cuối cùng:

“Thứ ba, tổ chức lễ đính hôn sau một tháng, sính lễ là 188 vạn tệ và 5 cân vàng.”

Nói xong, cô ta đắc ý xoa bụng, ra vẻ “con tôi là át chủ bài”:

“Chuyện này với gia đình chú đâu có khó? Cháu đích tôn của nhà họ Giang có được sinh ra hay không, còn phải xem thái độ của chú thím nữa!”

Tôi không nhịn nổi nữa:

“Cô nghĩ mình đang mang long thai chắc? Đã tự soi gương xem bản thân có xứng đáng không?”

“Chồng ơi, anh xem cô ta kìa! Chẳng coi vợ anh ra gì… Á! Hình như bụng em đau quá, chắc là con cũng tức giận rồi!”

Nghe vậy, Giang Minh lập tức hốt hoảng dỗ dành cô ta, sau đó trừng mắt quát tôi:

“Em không thể im lặng nhường chị dâu một chút sao?”

Lúc này, mẹ tôi ấn tay tôi xuống, nhìn bố tôi, rồi hỏi anh trai tôi:

“Giang Minh, ba điều kiện này cũng là ý của con ư?”

Anh ta cúi đầu né tránh ánh mắt của mẹ, sau đó ngẩng lên với vẻ mặt lấy lòng:

“Bố mẹ chẳng phải luôn bảo con sớm lập gia đình sao? Bây giờ con đã có con rồi, cô ấy làm vợ con có gì sai?”

“Hơn nữa, những điều kiện này với nhà ta cũng chẳng đáng là bao, đúng không?”

Bố tôi nhìn anh ta, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng.

“Vậy con đưa vợ con về dưỡng thai cho tốt đi.”

Sau đó, ông đứng lên, đối mặt với những vị khách đang ngượng ngùng:

“Hôm nay xảy ra chuyện bất ngờ, thật khó tiếp tục tiếp đãi mọi người. Một tháng sau, nhà họ Giang tổ chức lễ đính hôn, đến lúc đó sẽ xin lỗi bà con họ hàng sau.”

Dứt lời, ông không nói thêm gì nữa.

Người thân và bạn bè nhìn nhau, nói vài câu khách sáo rồi lần lượt rời đi.

Trên mặt Từ Sa Sa tràn đầy đắc ý, còn tôi thì giận đến mức không chịu nổi, định nói gì đó nhưng lại bị bố mẹ mỗi người kéo một cánh tay dẫn đi.

2.

Lên xe, tôi không nhịn được nữa.

“Ba mẹ! Anh con hồ đồ bị cô ta dắt mũi thì thôi đi, sao ba mẹ cũng đồng ý với họ? Còn không cho con lên tiếng nữa!”

“Ba mẹ sẽ không thật sự làm theo lời người phụ nữ đó chứ?”

Mẹ tôi lấy một tờ khăn giấy, giúp tôi lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Được rồi, Nhạc Nhạc , đừng tức giận nữa.”

“Ba con nói tổ chức lễ đính hôn, nhưng đâu có nói là làm cho họ, cũng có thể là hôn lễ của con và Tần Hạo mà.”

“Vốn dĩ hôm nay định cho con một bất ngờ, tiếc là cả nhà Tần Hạo vẫn đang trên máy bay chưa kịp về, mà cũng may là họ chưa kịp về.”

“Chứ không thì thể diện của ba mẹ con, chắc đã bị anh con và người phụ nữ kia làm mất sạch rồi.”

Nhắc đến Tần Hạo, mặt tôi lập tức đỏ bừng, lúng túng ấp úng.

“Chuyện này… á… thế còn anh con thì sao?”

Ba tôi thấy vậy liền bực bội nói: “Không có tiền đồ! Chẳng thừa hưởng chút thông minh nào từ ba mẹ hết!”

“Nhớ đấy, trước mặt bạn cùng phòng thì đừng làm lộ chuyện.”

Tôi vẫn lo lắng: “Vậy còn anh con?”

Nhắc đến anh tôi, mẹ tôi thở dài đầy thất vọng.

“Cứ xem thái độ của nó trong tháng này thế nào đã, dù sao cũng nuôi nó bao nhiêu năm trời rồi.”

“Nếu nó vẫn còn hồ đồ như vậy, thì để nó tự đi mà va vấp với đời. Dù sao nó cũng là con nuôi, ba mẹ đối với nó đã là tận tình tận nghĩa rồi.”

Tôi dò hỏi: “Anh ấy vẫn chưa biết thân phận của mình sao?”

“Nếu nó biết, thì hôm nay cũng không để mặc người phụ nữ kia quá đáng như thế.”

Ba tôi lắc đầu, cười khổ: “Trẻ con lớn rồi, lòng tham cũng lớn theo, biết con được chia cổ phần công ty vào ngày sinh nhật nên nó mới bắt đầu thử dò xét đây thôi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner