Chương 32:
Bạn Đan Thanh ở bên cạnh, nhiều lần nhấm nháy, giật giật áo ra hiệu cho cô ta dừng lại, nhưng vô ích. Đan Thanh hung hãn túm vai Hải Hạnh, không cho cô rời đi:
– Chị đừng có mà bỏ chạy, nói rõ ràng xem.
Hải Hạnh vừa bước đi, đã bị kéo lại bất ngờ khiến cổ chân cô xoay theo nên chợt đau nhói. Cô nghiến răng chịu đựng, hai mắt cũng nhắm nghiền, nhưng trong giây lát đã mở ra. Hải Hạnh quắc mắt nhìn đứa con gái đang hầm hầm tức tối ở trước mặt mình, rồi lên tiếng:
– À còn nữa, nhắc cho em nhớ, tinh thần võ học không phải là làm trò bỉ ổi hại người đó đâu.
Đan Thanh bị nói thì lấy làm tức tối, định đẩy ngã Hải Hạnh, nhưng lại bị tiếng vỗ tay đôm đốp phát ra làm cho giật mình ngước mắt.
Vừa nhìn thấy chủ nhân của những cái vỗ tay, cô ta đã vội buông tay khỏi Hải Hạnh, ánh nhìn cũng dần trở nên lúng túng mà bối rối đảo đi.
– Cô Hạnh! – Sứa – con trai Khánh Minh hớn hở reo lên.
Hải Hạnh mỉm cười đáp lại thằng bé, nó đang đứng cùng mẹ, hớn hở lao về phía cô, ôm ngang hông Hải Hạnh.
Khánh Minh chậm bước đi về phía bọn họ. Lúc này cũng có một vài môn sinh nữ chuẩn bị đến ca học tiếp theo, đi vào thay đồ.
Nhưng không vì thế mà Khánh Minh bỏ qua chuyện lần này, cô đứng ở bên Hải Hạnh, dim mắt nhìn người đang lúng túng ở trước mặt:
– Hải Hạnh nói hay lắm, võ học sinh ra không phải là để làm những chuyện bỉ ổi, xấu xa như bắt nạt người khác.
Đan Thanh câm nín, bạn cô ta cũng chẳng dám ho he mà đứng nép vào một chỗ. Những môn sinh nữ vừa vào, nghe Khánh Minh nói vậy, lại lấy làm tò mò cứ lén lút nhìn bọn họ.
Đan Thanh xấu hổ, chẳng dám ngẩng mặt lên, bởi cô ta không biết Khánh Minh đã xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết cô ấy đã nghe được từ đâu để mà cãi.
– Em học được bao lâu rồi nhỉ?
– Dạ? À, hơn một năm ạ!
Khánh Minh khẽ gật gù, rồi lại bảo:
– Muốn thách đấu? Để chị sắp xếp.
– Thôi, không phải… em không muốn… em…
Khánh Minh không chớp mắt, nét mặt cũng không mấy thay đổi nhưng lại khiến người ở đối diện sợ đến tái mét mặt mày. Cô lia mắt nhìn một vòng, những người đang hóng hớt chợt chột dạ, vội vã lách qua bọn họ mà đi ra khỏi phòng thay đồ.
Sứa ở bên cạnh, giật giật tay Hải Hạnh, thì thụp nói với cô:
– Cô thấy mẹ con gớm không?
Hải Hạnh tủm tỉm cười xoa đầu nó, rồi lại liếc nhìn đứa con gái đang bị Khánh Minh áp đảo ở kia. Cô chẳng muốn dây dưa nữa thì xoay người đi vào buồng thay đồ ở gần đó.
Khánh Minh lia mắt nhìn theo một cái, rồi lại bảo với Đan Thanh:
– Em đóng học phí một năm một đúng không?
Cô ta giật mình, gật đầu trong vô thức.
– Em qua phòng đăng ký nhận lại tiền số tháng chưa học.
– Võ sư, em xin lỗi.
– Là lỗi của em, nên em mới bị đuổi. Ở võ đường này không chứa chấp những người thích bắt nạt người khác. Dạy võ cho các em là để nâng cao tinh thần võ học, rèn luyện sức khỏe, tự vệ bản thân chứ không phải để các em giở trò bắt nạt người khác, đặc biệt là đồng môn, lại còn là phụ nữ. Mai kia ra đường ngứa mắt ai là đánh à?
– Không phải vậy, em sai rồi. Chị đừng đuổi em.
Đan Thanh vươn tay định bám, nhưng thân thủ Khánh Minh quá nhanh, cô đưa tay đặt sau lưng, né tránh sự đụng chạm. Ánh nhìn quyết liệt, xen lẫn tức giận của Khánh Minh khiến Đan Thanh chỉ biết cúi đầu câm nín.
Cô bạn đi cùng chẳng dám ho he tiếng nào vì sợ bị vạ lây mà nhanh chóng quay đầu đi thay đồ. Cô ấy không có chung mục đích với Đan Thanh, vì muốn học võ thật sự để rèn luyện nên mới đăng ký vào võ đường này. Còn cô ta thì lại vì đàn ông nên mới đến. Môn sinh như vậy, Khánh Minh cũng chẳng tiếc.
Khánh Minh sợ Đan Thanh sẽ làm gì với Hải Hạnh nên đợi cô ra.
Nhìn xuống cái chân tập tễnh của Hải Hạnh mà Khánh Minh lấy làm ái ngại thay.
– Đau lắm nhỉ? Tấy hết cả lên rồi, đã chườm đá chưa?
– Em chườm rồi, giờ về chườm tiếp.
– Hay là đến viện chụp chiếu kiểm tra cho chắc ăn đi. Nhỡ mà trật khớp, gãy xương thì sao?
Đáp lại sự lo lắng của Khánh Minh là nụ cười và sự lạc quan của Hải Hạnh:
– Không đến nỗi đấy đâu chị, em cũng là bác sĩ mà.
– Bác sĩ khoa sản thì nói làm gì?
– Ơ kìa chị kỳ thị à?
– Không.
Chợt có tiếng phì cười bật ra giữa cuộc trò chuyện của hai người. Cả Khánh Minh lẫn Hải Hạnh cùng nhìn xuống, cô đưa tay nhéo nhéo cái mặt lém lỉnh của Sứa:
– Cười gì thế hả Sứa?
– Cô dám cãi mẹ của con luôn, cô còn gớm hơn cả mẹ của con nữa.
Hải Hạnh phì cười, Khánh Minh cũng xoa đầu con thật mạnh:
– Cái thằng oắt này, nói luyên thuyên cái gì vậy hả? Ai gớm?
– Mẹ! – Nó thẳng thừng đáp.
– Mẹ con gớm thế cơ à? – Hải Hạnh nựng.
Sứa bon mồm khoe:
– Vâng, ở nhà con với bố con sợ mẹ một vành. Mẹ bảo đi sang trái, con không dám đi sang phải luôn.
– Con có biết quái bên nào là bên trái, bên nào là bên phải đâu mà tinh vi?
– À con nhầm, đấy là bố con. Chứ con đứng yên, tại con hay nhầm trái phải, con sợ mẹ phạt chung với bố lắm.
– Mẹ con đáng sợ thật.
Hải Hạnh cười ngất vì sự lém lỉnh của thằng nhóc con.
– Mà cô có sợ đâu? – Nó giương mắt nhìn Hải Hạnh đầy thán phục, rồi lại bảo:
– Nhớ, nhớ… ở nhà nhớ. Bố con toàn phải xin mẹ con thôi. Làm gì cũng phải xin nhớ, không là mẹ con lườm một cái, có mà sợ chết khiếp. À, có một cái mẹ con phải xin bố con đấy.
– Cái gì thế? – Hải Hạnh liếc nhìn Khánh Minh một cái.
Sứa cũng ngước mắt nhìn mẹ nó rồi mách:
– Nhớ, nhớ… có cái lần nhớ… bố con xem tivi xong muốn nhuộm tóc màu con chuột, mẹ con nghiến răng xin bố con, bảo là thôi thôi, em can anh, em xin anh, anh đừng có mà điên nữa.
Giọng nó luyến láy, nhấn nhá, còn dùng ngôn ngữ hình thể diễn lại cho Hải Hạnh xem làm cô cười bò ra, vừa ôm bụng vừa dụi mắt đã ứa nước bởi cười.
Sứa ở bên thấy Hải Hạnh cười vui như vậy, cũng ngặt nghẽo cười theo. Người mẹ nào đó bị bóc mẽ, không những không giận nổi mà cũng bị thằng con lém lỉnh của mình chọc cho không nhịn được cười.
Khánh Minh bảo Hải Hạnh để mình đưa về, nhưng Hải Hạnh lại từ chối, nói cô có thể tự lái xe.
Khánh Minh nhìn xuống cổ chân của cô, lấy làm e ngại:
– Rồi có nhấn được bàn ga không?
– Chỉ sợ không nhấn được phanh, chứ bàn ga là chuyện nhỏ.
Cô cười tươi rói, đáp lại để trấn an Khánh Minh. Cô ấy đành chiều theo Hải Hạnh.
Khánh Minh đỡ Hải Hạnh ra tận xe rồi mới quay lại lớp học.
Lúc này người nào đó cũng lù lù đi ra, lại bị cô ấy túm lấy:
– Nhờ anh để ý em gái em, xong cái cuối cùng lại thành ra hại nó trẹo cả chân. Đúng giao trứng cho ác.
Hoàng Minh khẽ thở hắt ra, liếc nhìn người vừa mở cửa xe ở phía đó, Khánh Minh thấy thái độ lạnh nhạt đó của anh thì khoát tay:
– Thôi bỏ đi, trách anh cũng chẳng ích gì.
Hải Hạnh vừa khởi động xe, đang nhìn gương để lùi ra khỏi bãi thì bị tiếng lộc cộc do người ta gõ lên kính xe làm cho giật mình nhìn ra.
Cô hạ thấp kính, dim mắt nhìn người ở bên ngoài. Sự ghét bỏ hằn lên trong ánh mắt, đây chính là nguồn cơn của sự việc. Là lí do mà Hải Hạnh bị thương. Ác cảm của cô đối với Hoàng Minh chỉ có tăng lên, chứ chưa phút nào giảm bớt. Anh khom lưng dim mắt nhìn cô.
Hải Hạnh cau có hất hàm:
– Có chuyện gì không?
– Xuống đi.
– Làm gì?
– Đổi lái.
Hải Hạnh không nói không rằng, quay ngoắt đi rồi nhấn nút kéo kính lên rồi phớt lờ người kia, loay hoay lùi xe ra khỏi bãi.
Hoàng Minh lùi lại, tránh đường cho Hải Hạnh. Anh biết cô cứng đầu, giờ người ở trong xe anh cũng chẳng làm gì được.
Hải Hạnh về đến nhà thì trời cũng chợt đổ mưa, nước như trút xối xuống nóc và nắp capo. Chân đau, trời lại mưa không ngớt, Hải Hạnh đành gọi mẹ mở cổng giúp mình.
Lúc này ở trong một chiếc xe khác, người ở ghế lái vì cơn mưa bất chợt mà cao giọng cảm thán:
– Ôi cha, tự nhiên mưa.
Dứt lời anh ấy liếc mắt nhìn qua gương, thăm dò sắc mặt của người ở ghế sau. Khuôn nhan sáng lạn, sắc thái bình ổn, ngũ quan tinh tế, chuẩn mực của cái đẹp, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy xa cách lạnh lùng, cảm thấy người đàn ông này không ở cùng một thế giới với họ.
Suốt đoạn đường đi theo xe của Hải Hạnh, Hùng đã luôn tự thắc mắc tại sao Hoàng Minh không bảo cô lên xe của mình rồi đưa về cho xong, mất công đi theo người ta làm cái gì, nhưng anh ấy lại không dám hỏi.
Đợi lúc xe Hải Hạnh biến mất sau cánh cổng, Hùng mới lại lên tiếng:
– Anh, chúng ta về chứ?
Đáp lại lời Hùng chỉ là một cái rủ mắt thật khẽ, nhưng anh ấy hiểu được thì đánh xe quay đầu, trở về.
Xe ô tô xé màn mưa, lẫn trong dòng người hối hả. Mưa qua ánh đèn đường trút xuống, dày và nặng hạt, nhưng qua mắt người nhìn không rõ lại tựa tuyết rơi giữa không trung.
Đèn vừa đỏ, Hùng nhấn nhẹ chân phanh cho xe rà chậm lại. Đôi mắt vừa dim lại để tập trung tầm nhìn, chợt mở lớn khi vừa liếc sang trái, cách một chiếc xe ôm công nghệ, nhìn thấy người ở trong xe bên kia.
– Anh! Thằng Duy Cá nóc ở bên kia ạ.
– Kệ nó.
Đèn xanh, xe ở phía đó vọt lên trước, rất vội vàng. Mặc dù Hoàng Minh bảo kệ, nhưng Hùng thì cứ để ý đến cái xe đó. Vì cùng đường nên Hùng vô thức đi theo xe của Duy Cá nóc.
Đến một đoạn đường vắng chỗ tập kết rác thải, xe đó bỗng dừng lại, một thằng trong xe bước xa cùng với một cái bọc màu đen. Nó liên tục đảo mắt, liên láo canh chừng trước khi quẳng cái bọc ấy vào một trong những thùng rác ở đó rồi nhanh chóng leo lên xe rời đi.
Xe đó quay đầu đi khuất, Hùng mới lại khởi động xe đã tắt máy đậu ở trong góc khuất rồi đi thẳng đến bãi rác kia.
Hoàng Minh ở trong xe không xuống, đợi một lát Hùng đã quay lại với cái bọc đen mà người của Duy Cá nóc vừa vứt đi. Anh ấy không vào xe mà gõ cửa ghế phụ, Hoàng Minh hạ kính, dim mắt nhìn ra.
Mặt Hùng hơi nhăn, trầm giọng nói:
– Là xác thai nhi.
…